Top 50 bài Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách

Toptailieu.vn xin giới thiệu Top 50 Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách hay nhất, chọn lọc giúp học sinh lớp 9 viết các bài tập làm văn hay hơn. Tài liệu gồm có các nội dung chính sau:

Mời các bạn đón xem:

Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách

Video Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách

Video Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách

Kể lại buổi thăm trường sau 20 năm xa cách

Hôm nay về thăm lại trường cấp ba ngày xưa nhân dịp khóa 2015-2018 của mình tổ chức họp mặt kỷ niệm 20 năm ngày tốt nghiệp cấp ba. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, 20 năm thoáng qua như giấc mộng, tóc mình cũng đã bắt đầu có sợi bạc, các dấu hiệu lão hóa cũng đã đến ào ạt rồi. Chuyến trở lại thăm trường sau 20 năm thật sự khác lạ.

"Có cả cuộc đời rồi bỗng nhớ

Những đoạn đường xa lắc tuổi thơ đi"

Vậy là đã 20 năm trôi qua kể từ khi chúng ta từ biệt tuổi thơ để dấn bước vào đời. Thời gian trôi đi nhanh quá, cuộc sống bon chen bộn bề khiến đôi khi ta thèm lắm một phút giây để nhớ về dĩ vãng; để thấy mình như được trẻ lại, nồng nàn hơn với những xúc cảm thuở học trò.  20 năm xa cách thầy cô, bạn bè, xa cách mái trường yêu với biết bao nhớ nhung, chờ đợi.  20 năm, không dễ gì để chúng ta có được một cuộc hội ngộ đặc biệt, thân thương, thấm đẫm nghĩa tình này.

Ôi, nơi đó là tuổi thần tiên của mình với cả một trời kỹ niệm mà có lẽ suốt đời mình sẽ không bao giờ quên. Này là thầy cô, này là bạn bè, cũng thân thiết như 20 năm trước vậy, tất cả đều cố gắng thu xếp thời gian về lại chốn xưa để ôn lại kỷ niệm của một thời tuổi ngọc. 20 năm trôi qua, bạn bè phần lớn phiêu bạt tứ xứ, có người vẫn ở lại quê xưa, có người đang ở xa nửa vòng trái đất, và cũng có đôi ba người đã về với đất mẹ.

Mình vẫn nhớ buổi đầu tiên gặp mặt các bạn là buổi lao động dọn vệ sinh sân trường vào cuối tháng 8 năm 2015 ở bên trường cấp ba cũ. Ngày đó, học sinh vào lớp 10 B của mình đến từ nhiều trường cấp 2, và những học sinh vùng sâu vùng xa như mình rất nhút nhát trước mấy bạn học ở thị trấn. Nhưng chỉ sau một hai buổi là tự nhiên mọi người trở nên thân thiết không phân biệt vùng miền nữa. Có lẽ ngày đó mọi người đều ngây thơ vô tư không tính toán so đo gì cả nên dễ dàng thân thiết với nhau. Sau đó vài ngày là một tuần học quân sự, đeo vòng lá ngụy trang, đeo lựu đạn gỗ, đeo súng gỗ, lăn lê bò toài, thỉnh thoảng còn bị phạt phải chạy quanh sân trường mấy vòng nữa.

Ngày đó, định mệnh đã cho chúng ta gặp nhau từ tổ ấm lớp chọn 10 B. Chúng ta đã có chung bao nhiêu kỷ niệm buồn, vui trong những tháng ngày vô tư đó. Bảng đen, phấn trắng, những rặng phi lao, những cành phượng vĩ cùng tiếng ve râm ran xao xác ngày nào hẳn vẫn còn vẹn nguyên trong lòng mỗi chúng ta. Dẫu trường cũ đã chuyển về cơ sở mới, song hành trang ấy đã theo bước chân ta trên khắp vạn nẻo đường; để rồi hôm nay đây, sau 20 năm, sâu thẳm trong trái tim những người cùng trang lứa đã thôi thúc chúng ta cùng tìm về đây, để được rưng rưng nhìn thật sâu vào mắt nhau mà lắng lại những kỷ niệm ngọt ngào của cái tuổi ngọc ngà, thần tiên ấy.

Hơn 1/5 thế kỷ đã trôi qua. Dấu thời gian đã hằn sâu trên gương mặt, trĩu nặng trong mỗi bước chân của thầy cô. Mái tóc xanh học trò thưở nào giờ cũng đã ngả màu sương gió. Cuộc gặp hôm nay ghi dấu sự tái ngộ thiêng liêng sau 20 năm xa trường, xa lớp. Đây là dịp để chúng ta được sống lại với đong đầy những ký ức tinh khôi của tuổi học trò. Và hơn thế, cuộc hội ngộ hôm nay còn là minh chứng cho khát vọng tri ân công lao dạy dỗ của các thầy cô dưới mái trường thân yêu này, cho mối quan hệ máu thịt, cho tình bằng hữu kim giao gắn kết không thể nào phai của tập thể lớp 10 B ngày ấy.

Thật tiếc, trong dịp hội ngộ này chúng ta không có may mắn gặp được nhiều thầy cô giáo cũ. Vì điều kiện công tác, gia đình, vì thời gian, vì đường xa cách trở… mà một số bạn cũng không về dự họp lớp được cùng chúng ta. Chúng ta thực sự cảm thông, chia sẻ cho hoàn cảnh riêng của mỗi người, và mong rằng những người bạn ấy vẫn giữ mãi trong lòng những tình cảm sâu nặng với trường cũ, thầy cũ, bạn xưa…

20 năm nhìn lại, cuộc sống đã có quá nhiều đổi thay, nhưng vĩnh viễn một điều không bao giờ thay đổi. Chúng ta không thể nào quên được những ngày đầu tiên bỡ ngỡ bước chân vào cổng trường THPT Huỳnh Thúc Kháng. Vẫn còn đây, đầy ắp ùa về trong ta những hình ảnh mộc mạc, thân thương thuở hôm nào.

Ngày ấy, cơ sở vật chất của nhà trường còn quá đỗi đơn sơ, giản dị. Sân trường chỉ là một thảm cỏ nhưng luôn được chăm sóc xanh mướt mắt. Các lối đi trong khuôn viên trường chỉ là những con đường nhỏ đất cát nhưng lúc nào cũng sạch sẽ, phong quang. Những hàng cây chỉ mới được trồng sau ngày hoà bình lập lại nên chưa kịp toả bóng mát. Các phòng học chỉ là những dãy nhà cấp 4 nhưng lúc nào cũng ấm áp tình yêu thương. Cuộc sống tuy nghèo khổ, thiếu thốn về vật chất, nhưng chúng ta đã được sưởi ấm bằng những tấm lòng cao quý nồng ấm, bằng sự dạy dỗ, chỉ bảo tận tình của các thầy cô giáo, những người đã gieo mầm, định hướng cho những ước mơ, hoài bão để hun đúc nên trong mỗi chúng ta ngọn lửa của ý chí, của khát vọng, của yêu thương. 3 năm gắn bó với nhau dưới mái trường thân yêu với bao kỷ niệm vui, buồn đã trở thành một thứ hành trang không thể thiếu được trong cuộc đời của mỗi chúng ta.

20 năm đã trôi qua, chúng ta vẫn không thể nào quên những giờ lên lớp của các thầy, cô giáo. Chúng ta không thể nào quên những vóc dáng hao gầy, từng giọng nói, từng nụ cười và những lời giảng bài truyền cảm của cô thầy.  Các thầy giáo, cô giáo đã không chỉ dạy cho chúng ta kiến thức, mà còn cho chúng ta những bài học làm người… Thật cảm động và khâm phục thay, sau ngần ấy thời gian, thầy Chiêu, thầy Chiểu và các thầy cô khác vẫn còn nhớ mặt, nhớ tên, hoàn cảnh gia đình của nhiều người trong lớp chúng ta.

Nhớ tiết mục uốn dẻo kỳ diệu của bạn Hương Quế trên bàn học làm sân khấu… Quên sao được những mẩu báo cũ và truyện Nếp dẻo làm cả lớp cười nghiêng ngả trong những tiết Kỹ thuật của thầy Khánh … Rồi những buổi lao động, những giờ ra chơi rộn rã tiếng cười… Những ánh mắt trong veo, những rung động đầu đời, những mảnh thư tình nguệch ngoạc, đơn sơ mà trong sáng của tâm hồn mới lớn… Nhớ những lần lưu luyến chia tay bạn Nguyễn Minh Tuấn, bạn Phạm Khắc Điệp lên đường làm nghĩa vụ quân sự … Nhớ những tháng ngày đỏ lửa miệt mài ôn thi, rồi hồi hộp chờ giấy báo điểm… Nhớ khi đạp xe sang tận Đức Thọ mua dưa hấu về liên hoan tổng kết ngày ra trường cuối năm … Tất cả ngỡ như chỉ mới vừa hôm qua thôi, vậy mà đã 20 năm trời xa lắc.

Để có được ngày hôm nay, chúng ta thực sự trân trọng, biết ơn công lao dạy dỗ của các thầy giáo, cô giáo. Nhưng đến nay, có thầy giáo của chúng ta đã vĩnh viễn ra đi, trở thành người thiên cổ: thầy Sâm (dạy Văn). Bạn Vân, người bạn nữ vô cùng thân thiết của chúng ta đã không còn nữa. Trong giờ phút này, chúng ta xin được được nghiêng mình thành kính, thắp một nén tâm hương để tưởng nhớ đến người thầy và người bạn yêu quý của chúng ta. Dù thầy và bạn không còn nữa, nhưng hình ảnh thầy và bạn vẫn còn trong trái tim của mỗi chúng ta. Chắc ở một nơi xa nào đó, thầy và bạn vẫn thầm phù hộ cho chúng ta những gì tốt đẹp nhất.

20 năm so với lịch sử không phải là một quãng thời gian quá dài, nhưng với mỗi chúng ta là biết bao tâm sự. 20 năm qua, có kẻ ngược xuôi trong Nam ngoài Bắc, có người định cư nơi phương trời xa xứ lạ, lại có bạn thì ở lại bình dị lập nghiệp trên chính thành phố thân yêu này. Mỗi người một số phận, mỗi người một cảnh ngộ, mỗi người một công việc…

So với nhiều lớp, nhiều khoá khác trong dòng chảy lịch sử truyền thống 97 năm qua của Trường Quốc học Vinh, có thể nói tập lớp chúng ta vô cùng khiêm tốn. Nhưng chúng ta có quyền tự hào, lớp chúng ta có nhiều bạn giữ các vị trí quan trọng trong các cơ quan Đảng và Chính phủ như bạn Tú, bạn Tùng; có nhiều bạn là sĩ quan quân đội cấp cao như bạn Bình, bạn Sơn, bạn Chiến, bạn Trung, bạn Đông…; có các bạn đã trở thành những nhà doanh nghiệp rất thành công như bạn Thục Hiền, bạn Viết Hải, bạn Đặng Văn Đào …; và có những bạn tiếp bước các thầy cô, trở thành những nhà giáo có uy tín như bạn Tuyết Nhung, bạn Anh Đào, bạn Song Quảng … Và một điều kỳ diệu, là trong tập thể 12 H chúng ta có mấy cặp đôi từ bạn sách đèn đã kết nghĩa tóc tơ, nên duyên chồng vợ: cặp đôi Quang – Hương và cặp đôi Huề – Vinh. Nhiều bạn đã lên chức ông, chức bà vui cùng các cháu nội, ngoại; có con cái trưởng thành, có dâu hiền rể thảo. Chúng ta thật ấm lòng khi ai cũng có một công việc chính đáng và một cuộc sống dẫu không thực sự giàu sang nhưng hạnh phúc cũng đủ đầy…

Cuộc sống của chúng ta, con đường chúng ta đi vẫn đang trải dài ở phía trước, ai cũng có những khát vọng, những đích đến, ai cũng mong muốn ngày mai sẽ tốt đẹp hơn ngày hôm nay. Hy vọng 5, 10, 20 năm và nhiều năm sau nữa gặp lại, chúng ta sẽ có nhiều tâm sự mừng vui hơn bởi những gì mà chúng ta đã đạt được, để kể cho nhau nghe trong những cuộc gặp gỡ đầy ắp ân tình.

"Nếu có ước muốn trong cuộc đời này – Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại

Cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng – Sẽ còn mãi trong tim mọi người

Để tình yêu ước mơ mãi không phai. …"

Kính thưa các thầy cô, thưa các bạn!

Mỗi bước chúng ta đi, mỗi sự trưởng thành của chúng ta trên vạn nẻo đường đời, đều khắc ghi ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, công lao dạy dỗ của thầy cô. Hôm nay, chúng ta về gặp lại nhau đây, thăm lại các thầy cô, thăm lại mái trường xưa với chất chứa bao nhiêu cung bậc cảm xúc. Chúng ta hãy cùng nhau ngược dòng thời gian, trở về với những hoài niệm ngây thơ mà sâu sắc, hồn nhiên mà lãng mạn đa tình.

Cánh cò vẫn trắng giấc mơ

Bến xưa vẫn những chuyến đò nhớ mong

Dòng đời muôn nẻo đục trong

Thuỷ chung vẫn một tấm lòng sắt son.

Học trò cấp ba ngày đó thật hiền so với thời bây giờ. Chẳng có chuyện nữ sinh lột áo đánh nhau hay quay các clip nhạy cảm như học sinh bây giơ mà thỉnh thoảng báo chí đưa tin. Đầu óc mọi người còn ngây thơ trong trắng nên trong trường có một cặp đôi nào là tự nhiên nổi tiếng liền. Lớp mình cũng khá ngoan hiền chứ không nghịch nhiều, chỉ thỉnh thoảng vào các buổi đầu giờ, thấy bóng dáng cô Quản sinh xuất hiện là đang hát “bốn phương trời ta về đây chung vui…” thì chuyển sang “nhà em có hoa vàng trước ngỏ…” hoặc “vùng ngoại ô tôi có căn nhà tranh…”. Có lần tập thể dục giữa giờ, cả lớp đóng cửa cố thủ trong lớp chứ không ra sân. Khi bị điều tra thì nhất định không khai ra bạn nào là chủ mưu. Có lẽ cô Quản sinh cũng biết là ai, nhưng cô cũng giả vờ không biết cho đời nó vui.

Cũng nhân dịp này, 35 suất học bổng đã được trao tận tay 35 em học sinh nghèo hiếu học, tuy số tiền không nhiều nhưng đó cũng là tấm lòng của những người đi trước, và mình cũng hy vọng là các khóa tiếp theo cứ hàng năm kỷ niệm 20 năm ra trường là tặng thêm nhiều suất học bổng cho học sinh nghèo của trường.  Nhìn các em lên nhận học bổng mà trong lòng mình dâng lên nhiều cảm xúc khó tả. Lên trao học bổng cho các em, mình cười thật tươi mà sao mắt cứ rưng rưng, vì các em cũng chính là hình ảnh của mình hơn 20 năm trước. Nói về phương diện học bổng thì có lẽ mình là một trong những người được nhận nhiều học bổng nhất, trừ học kỳ 1 năm nhất khi mới vào trường là không có, còn lại thì nhờ đủ loại học bổng trên đời mà bây giờ mình mới có được niềm vui nho nhỏ là mỗi học kỳ 2 lần thông báo kết quả thi là mình là có chiến lợi phẩm.

Bạn bè cùng khóa của mình rất nhiều người giỏi, biết cách làm ăn, nên phần lớn cũng một vợ hai con ba lầu bốn bánh như ai. Gặp lại nhau, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm một thời khó khăn vất vả ngày xưa, những khó khăn mà các bạn trẻ bây giờ sẽ không bao giờ tưởng tượng được. Bạn cứ khen mình giỏi, mình chỉ cười cười mình được vậy là do mình phải học gần chết chứ không phải do mình giỏi. Mà thật ra mỗi người một số phận thôi, nếu vừa học giỏi vừa kiếm tiền giỏi thì thiên hạ lấy gì mà sống. Tạo hóa vốn rất công bằng, chẳng cho ai tất cả mà chẳng lấy của ai tất cả bao giờ. Mình rất vui là sau bao nhiêu năm dâu bể, bạn bè tụi mình vẫn giữ được tính tình nhân hậu như ngày xưa vậy, nhân hậu nhưng không phải là hiền để vẫn có thể sống được đến giờ này.

Vui mấy rồi cũng tàn, rồi cũng phải đến lúc chia tay nhau để trở về cuộc sống riêng của mỗi người. Ai cũng bị cuốn theo công việc, bạn bè dù thân thiết cách mấy cũng chẳng có thời gian gặp nhau nhiều như hơn 20 năm trước, có khi ở chung một thành phố mà như cách xa vạn dặm, cả năm chẳng gặp mặt được lấy một lần. Thôi thì dù đi bất cứ nơi đâu hay làm bất cứ công việc gì mình cũng thành tâm cầu mong cho tất cả các bạn luôn được hai chữ bình an …Khoảng thời gian trở lại thăm trường cũ 20 năm thật là ý nghĩa, tuy ngắn ngủi nhưng đọng lại trong chúng tôi biết bao niềm xúc động.

Tài liệu có 4 trang. Để xem toàn bộ tài liệu, vui lòng tải xuống
Đánh giá

0

0 đánh giá

Tài liệu cùng môn học

TOP 20 mẫu Phân tích một tác phẩm truyện mà em yêu thích HAY NHẤT Tuyết TOP 20 mẫu Phân tích một tác phẩm truyện mà em yêu thích HAY NHẤT - Tổng hợp văn mẫu Ngữ văn 8 Chân trời sáng tạo hay, chọn lọc giúp học sinh viết văn hay hơn.
1.2 K 1 1
20 mẫu Tham dự buổi thuyết trình của học sinh trong trường về những hoạt động xã hội có ích với cộng đồng Tuyết 20 mẫu Tham dự buổi thuyết trình của học sinh trong trường về những hoạt động xã hội có ích với cộng đồng - Tổng hợp văn mẫu Ngữ văn 8 Chân trời sáng tạo hay, chọn lọc giúp học sinh viết văn hay hơn.
655 1 0
TOP 20 mẫu Kể lại hoạt động xã hội có ý nghĩa tích cực đối với cộng đồng mà em đã tham gia Tuyết TOP 20 mẫu Kể lại hoạt động xã hội có ý nghĩa tích cực đối với cộng đồng mà em đã tham gia - Tổng hợp văn mẫu Ngữ văn 8 Chân trời sáng tạo hay, chọn lọc giúp học sinh viết văn hay hơn.
732 1 0
20 mẫu Đoạn văn cảm nhận về bài thơ Qua Đèo Ngang, có ít nhất một câu hỏi tu từ Tuyết 20 mẫu Đoạn văn cảm nhận về bài thơ Qua Đèo Ngang, có ít nhất một câu hỏi tu từ - Tổng hợp văn mẫu Ngữ văn 8 Chân trời sáng tạo hay, chọn lọc giúp học sinh viết văn hay hơn.
593 1 0
Tải xuống