Xây dựng tiểu phẩm để tuyên truyền, vận động người thân, bạn bè chấp hành nghiêm quy định của pháp luật

636

Với giải Vận dụng 2 trang 50 SGK GDQP-AN 11 Kết nối tri thức chi tiết trong Bài 7: Pháp luật về quản lý vũ khí, vật liệu nổ, công cụ hỗ trợ giúp học sinh dễ dàng xem và so sánh lời giải, từ đó biết cách làm bài tập GDQP - AN 11. Mời các bạn đón xem:

Xây dựng tiểu phẩm để tuyên truyền, vận động người thân, bạn bè chấp hành nghiêm quy định của pháp luật

Vận dụng 2 trang 50 GDQP 11Xây dựng tiểu phẩm để tuyên truyền, vận động người thân, bạn bè chấp hành nghiêm quy định của pháp luật về quản lí vũ khí, vật liệu nổ và công cụ hỗ trợ.

Lời giải:

(*) Tham khảo: tiểu phẩm “BA ƠI, ĐỪNG ĐI!”

I. Phân vai:

- Bé Tình

- Bà Thương: mẹ bé Tình

- Ông Mến: bố bé Tình

- Chú Hải - hàng xóm gia đình Tình

II. Nội dung tiểu phẩm:

Bà Thương: Chà! Răng mấy ngày nay động trời đau lưng hè (kết hợp đấm lưng mặt nhăn nhó) đau ri thì mần được chi để có tiền đây. Ôi, sắp hết học kì 1 rồi mà chưa có tiền nộp học phí cho con, biết mần răng đây trời! Ông Mến ơi, làm chi sau nương rứa, vô đây tui nói cấy.

Ông Mến: Mạ mi kêu chi rứa, chờ tui trồng xong vạt khoai cấy đã.

Bà Thương: Vô đây tui nói cấy ni chút rồi ra trồng tiếp.

Ông Mến: Mạ mi rộn đi tê, tui vô đây rồi.

Bà Thương: Ba mi ngồi xuống đây, ngồi xuống tui nói: Ông nì, sắp hết kì 2 rồi mà chưa có tiền nộp tiền học cho con nơi, ba mi coi cố tìm việc chi mà mần lấy tiền nộp cho con đi, tui chộ trong xóm đứa mô cũng nộp rồi, chỉ còn chắc con miềng chưa nộp thôi.

Ông Mến: Mạ mi tưởng tui không lo à. Mấy ngày ni, ngày mô tui cũng chạy đôn chạy đáo đi tìm việc, mạ mi tưởng kiếm việc làm ra tiền dễ lắm à.

Bé Tình (vừa đi học về vừa khóc)

Bà Thương: Răng mà con khóc ? đứa mô đập con à?

Bé Tình: Mẹ ơi lớp con bạn nào cũng nộp học phí rồi, chỉ con chưa nộp thôi (khóc) Mẹ ...mẹ cho con tiền nộp đi.

Bà Thương: Thôi đừng khóc nữa con, nín đi từ từ mẹ tính, (quay sang nói với ông Mến) tui nói với ba mi rồi tui thì hay đau ốm, ba mi cố đi tìm việc làm có tiền nộp cho con đi, còn thuốc thang cho tui nữa chơ.

Ông Mến: Mạ mi lúc mô cũng rộn ràng, tui cũng đang bực mình đây

Chú Hải: Ba con Tình có ở nhà không?

Ông Mến: Chú Hải đến chơi đó à.

Bà Thương: Chú ngồi chơi nghe, tui đi nấu cơm đã!

Chú Hải: Này, cả nhà răng mà buồn rứa?

Ông Mến: Mời chú ngồi chơi

Bé Tình: Cháu mời chú uống nước

Ông Mến: Chú Hải, sự việc là như thế này: sắp hết kì 2 rồi mà con Na chưa có tiền nộp cho nhà trường, mà lại mấy tháng ni, tui không có việc làm, chú có việc chi giúp tui với, việc chi cũng được miễn là có tiền thôi.

Chú Hải: Cấy chi chớ cấy nớ thì quá dễ, ngày mai tui với anh vô trong Khe Lòn rà sắt, chắc chắn sẽ có tiền nộp cho cháu. Không khéo trúng mánh thì dư nữa chớ.

Ông Mến: Thiệt không chú?

Chú Hải: Thiệt chứ răng không. Rứa bác không biết Khe Lòn của huyện Cam Lộ, tỉnh Quảng Trị là chiến trường xưa à? Nếu nơi đó họ rà hết rồi thì miềng đi thẳng vô rừng sâu.

Bà Thương: Ôi thôi thôi thôi thôi....Kiếm việc chi chớ việc đó tui sợ lắm, nguy hiểm tính mạng, lỡ không may có chuyện chi thì mạ con tui mần răng sống nổi.

Ông Mến: Mạ mi nói rứa thì ai cũng rủi hết à?

Bé Tình: Ba ơi! Mẹ nói đúng đó, rà phá bom mìn rất nguy hiểm. Ba và chú Hải không nên đi, vì con thấy ở xóm dưới cách đây 2 năm có người đi rà sắt bị chết đó.

Chú Hải: Cấy con ni còn nhỏ mà biết nhiều rứa.

Bé Tình: Vì những điều đó cháu học ở trường rồi mà chú.

Ông Mến: Mi con nít biết chi mà nói, chú Hải đây nì (chỉ vào chú Hải) đi rà sắt lâu ni có bị răng mô nờ, mấy người khác bị là do họ dại, còn tau đi với chú Hải có nhiều kinh nghiệm rồi sợ chi.

Bà Thương: Ừ, con Na nói đúng đó, tui đi họp phụ nữ cũng nghe họ truyền thông về phòng chống bom mìn rất nhiều, nghe chết chóc tui sợ lắm, thôi ba mi và chú Hải không nên đi nữa.

Chú Hải: Bác với cháu nói vậy nghe cũng có lý. Tui đi rà sắt nhiều khi tui nghĩ dài dại, lỡ có mệnh hệ chi thì vợ con khổ lắm, thôi thì ngày mai tui với chú đi tìm việc khác…Hay là…Sang chú Dậu xin đi phụ thợ với chú, mỗi ngày tề tệ cũng một, hai trăm ngàn, tuy nặng nhọc nhưng mà an toàn.

Bà Thương: Ờ nếu mà được rứa thì tui mừng.

Ông Mến: Ừ thì miềng quyết định rứa hi, ăn chắc mặc bền cho rồi. E tui với chú về nhà chú Dậu chừ luôn, kẻo mai chú đi làm sớm không gặp được.

Chú Hải: Dạ, nhưng trước khi đi em có ý kiến này: Chúng ta nên tuyên truyền, thuyết phục mọi người bỏ nghề rà phế liệu và Hãy tránh xa bom mìn!

Từ khóa :
Giải bài tập
Đánh giá

0

0 đánh giá