Toptailieu.vn xin giới thiệu Top 50 bài văn Kể về kỉ niệm đáng nhớ với con vật nuôi mà em yêu thích hay nhất, chọn lọc giúp học sinh lớp 8 viết các bài tập làm văn hay hơn. Tài liệu gồm có các nội dung chính sau:
Mời các bạn đón xem:
Kể về kỉ niệm đáng nhớ với con vật nuôi mà em yêu thích
A. Mở bài
- Giới thiệu về con vật nuôi và kỉ niệm đáng nhớ với nó:
+ Nhà em có nuôi một con chó, tên là “Đốm”, nó sống với gia đình em từ khi em còn nhỏ, đến lúc em học lớp 5 thì nó qua đời.
+ Quãng thời gian sống với Đốm, em đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp, trong số đó, em không thể quên được lần Đốm đã cứu em khỏi một con rắn độc.
B. Thân bài:
- Thời gian xảy ra sự việc: Khi em học lớp 3, lúc đó Đốm cũng được 3 tuổi.
- Trình tự:
+ Hôm đó, vào một buổi chiều, em cùng 3 người bạn nữa dắt Đốm ra bãi cỏ sau nhà văn hóa chơi đuổi bắt.
+ Chúng em chạy xung quanh bãi cỏ, cười đùa vô cùng vui vẻ
+ Có lẽ chính vì tiếng động mà từ trong một bụi cỏ ven đồng, một con rắn trườn ra. Lúc đó vừa hay em đang đứng gần bãi cỏ đó.
+ Em không hề hay biết vì đang mải đùa, mãi đến khi thấy Đốm vừa sủa vừa chạy rất nhanh về chỗ em, em mới nhận ra con rắn đang trườn đến chỗ mình.
+ Lúc này em vô cùng hoảng hốt và sợ hãi, không biết làm gì, Đốm nhanh như cắt vọt ra phía sau em sủa liên hồi.
+ Đốm lao vào đớp vào phần thân con rắn sau đó rất nhanh, nó quăng con rắn ra xa khoảng vài mét.
+ Con rắn tiếp tục trườn về phía nó định “ăn miếng trả miếng” nhưng Đốm cũng rất nhanh, nó chạy về sau tiếp tục dùng mõm quăng con vật nguy hiểm ra xa hơn.
+ Con rắn lúc này dường như biết mình không thể thắng nổi Đốm, liền trườn về phía bụi rậm rồi trốn mất.
+ Đốm đuổi theo đến bụi rậm, gầm gừ, sủa liên tục như đang cảnh báo con rắn.
+ Sau đó, Đốm chạy về phía em, vẫy đuôi chạy quấn quýt xung quanh chân em như đang kiểm tra xem em có bị thương không.
+ Lúc này em mới “hoàn hồn”, cúi xuống ôm Đốm và nói lời cảm ơn. Thật may mắn vì nếu không có Đốm có lẽ em sẽ bị con rắn kia cắn lúc nào không biết. Chính từ lần đó, tình cảm của em dành cho Đốm lại càng sâu đậm hơn.
+ Đốm với em như một người bạn thân, có chuyện gì vui hay buồn em đều tâm sự với nó.
C. Kết bài:
- Cảm nghĩ về Đốm và những kỉ niệm thời thơ ấu: Mặc dù Đốm đã mất nhưng những kỉ niệm về nó vẫn sống mãi trong lòng em.
Mỗi đứa trẻ khi trưởng thành không chỉ có những người bạn thân thiết mà còn có tình cảm đặc biệt với vật nuôi của mình. Có những loài vật, nhỏ bé bình thường như vậy. Nhưng đồng hành bên cạnh lâu dần sẽ trở thành một phần cuộc sống. Nhắc lại con vật nuôi, kỉ niệm với Bún – chú cún tôi yêu thích chợt ùa về.
Mẹ tôi không thích nuôi chó, mèo hay bất cứ vật nuôi nào khác. Từ lúc còn bé xíu, chị em tôi đã vô cùng khát khao, ghen tị với mấy đứa trẻ con nhà hàng xóm khi chúng nó vui vẻ chơi đùa với chó mèo. Nhưng bất ngờ, Bún đến với gia đình tôi. Nó vốn là một con chó lang thang, hay vật vờ ở khu xung quanh nhà tôi. Mùa đông bốn năm trước, tôi thương con chó nhỏ không nơi đi về, không có ai chăm sóc nên lên cho nó ăn. Sau khi cả nhà ăn xong, tôi thường lấy cơm nguội và đồ ăn bỏ đi trộn vào một cái bát, đặt ngoài cổng chờ nó ăn xong lại cất bát đi. Tôi làm như vậy liên tục cả tuần liền, Bún quen dần và trở nên thân thiết với tôi. Nhiều lần mẹ không ở nhà, tôi còn đem nó vào nhà tắm rửa cho nó. Nước rửa sạch vết bẩn trên lông Bún, để lộ ra bộ lông trắng muốt. Mấy ngày ăn uống đầy đủ, nó mập ra nhiều, lại thêm hai cái tai ngắn hơi cụp xuống, đôi mắt nâu tròn xoe như bi ve, trông nó rất đáng yêu.Cái tên của Bún là tôi tình cờ đặt cho nó vì một lần tôi đem bún cho nó ăn. Nó không thèm thử đã vội vàng cách xa cái bát. Sau này tôi mới biết nó không ăn những thứ như bún hay phở. Tôi thầm nghĩ thật kỳ lạ rồi gọi nó là Bún. Con chó thông minh, dường như hiểu tôi lấy món nó ghét nhất đặt cho nó nên ban đầu ra vẻ không bằng lòng lắm. Nhưng gọi mãi cũng quen, cu cậu dần chấp nhận.
Một thời gian sau, Bún thực sự trở thành người bạn thân thiết của tôi. Thỉnh thoảng mẹ có nghi ngờ, song Bún không bao giờ tùy tiện vào nhà nên cũng không có ai phát hiện. Nó sẽ vẫn lang thang như vậy nếu vài ngày sau không xảy ra chuyện. Trong khi mải chơi trốn tìm với lũ bạn trong vườn nhà ông Năm đầu xóm, tôi bị một con rắn cắn. Tôi đạp trúng hang ổ của nó nên nó ngay lập tức phun kim lên chân tôi. Lần đầu tiên nhìn thấy rắn gần như vậy, hơn nữa còn bị nó cắn. Tôi nhìn con rắn to bằng hai ngón tay cái mình đang trườn đi, lại nhìn vết cắn nhỏ xíu đang rỉ máu, hoảng sợ vô cùng. Tôi khóc không thành tiếng. Các bạn đều trốn ở nơi khác, bác Năm lại đi ra ngoài từ ban nãy rồi, không ai giúp được tôi cả.
Khi tôi hoảng loạn nhất thì Bún xuất hiện. Hóa ra nó vẫn quanh quẩn bên tôi. Nhìn nó chạy như bay lại chỗ mình, bất chấp hai con chó to nhà bác Năm lạ nó sủa inh ỏi. Nó nhìn nhìn cái chân bị rắn cắn của tôi rồi chạy đi. Nhìn bộ lông trắng khuất dần, lòng tôi chợt thấy hụt hẫng. Bún bỏ tôi lại một mình, chạy biến. Suy nghĩ ngây thơ hiện ra trong đầu tôi, có phải thấy tôi như vậy, nó biết tôi sẽ không cho nó ăn được nữa nên mới bỏ mặc tôi. Lần này tôi òa khóc nức nở. Ngay sau đó, tôi nghe tiếng xôn xao ở phía xa. Bún phóng cái chân ngắn cũn, chạy về phía tôi rồi đứng vẫy vẫy đuôi. Mẹ và bác Năm xuất hiện phía sau nó. Thấy tôi ôm chân ngồi thụp xuống, mẹ lo lắng đến xem thì điếng người. Bác Năm thấy thế cũng vội vã cùng mẹ đưa tôi đến trạm y tế. Bún đứng nhìn theo, ánh mắt nó long lanh kỳ diệu, đuôi nó vẫn ngoe nguẩy vẫy mãi. Bác sĩ kiểm tra vết thương và kết luận không có vấn đề gì, chỉ là một con rắn hoa cỏ không có độc. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tôi trở về nhà liền tò mò hỏi mẹ cách mẹ tìm thấy tôi. Mẹ như nhớ ra điều gì, đi lấy cơm nguội giống như tôi hay làm. Vừa lấy mẹ vừa kể:
- Mẹ đang định đi tìm con về sang bà ngoại thì thấy con chó trắng gầm gừ trước cửa. Nó tha cái khăn mặt bị rơi đi làm mẹ phải đuổi theo. Nó chạy đến ngõ nhà bác Năm thì dừng lại, rồi mẹ nghe tiếng con khóc nên đi cùng bác Năm vừa đi chợ về vào xem.
Mẹ dừng một lúc rồi nói tiếp:
- Con chó ấy thế mà thông minh. Mẹ mang cơm cho nó, bác Năm bảo nó lang thang ở quanh đây lâu rồi.
Tôi vui mừng và cảm động trước sự thông minh, tình cảm của Bún, đem câu chuyện kể với mẹ. Tôi thuyết phục mẹ cho mình nuôi nó, mẹ đắn đo giây lát rồi đồng ý. Chị em tôi vui sướng vô cùng, lần đầu tiên chúng tôi được nuôi một chú cún của riêng mình. Bún vào nhà tôi và trở thành người bạn, người canh giữ nhà tuyệt vời. Nó ăn nhiều hơn và lớn nhanh như thổi. Chị em tôi đi đâu cũng dắt nó đi, bạn bè nhìn bộ lông trắng của nó, đứa nào cũng khen nó thật đáng yêu.
Nhiều năm qua đi xong mỗi lần nhắc lại kỉ niệm đó, cả nhà tôi đều nhìn Bún bằng ánh mắt yêu thương và cảm kích. Dù vết rắn cắn lần đó không độc, nhưng đổi lại nếu lỡ là rắn độc, không có Bún phỏng chừng tôi đã gặp nguy hiểm. Ngẫu nhiên Bún đến với tôi, nhưng nó lại trở thành một phần quan trọng trong tuổi thơ của tôi.
Bạn mẹ tôi cho nhà tôi một con chó nhỏ chừng vài tháng tuổi lúc tôi lên lớp bốn. Vì lúc đó tôi còn nhỏ nên chưa có ghi nhớ gì nhiều nhưng cũng có một câu chuyện làm tôi nhớ mãi đến bây giờ.
Tôi đặt tên nó là Tí Nị. Nó thuộc giống chó Chi-hua-hua nhưng không lớn được. Nó có bộ lông màu vàng đất trông rất ngộ nghĩnh. Thân hình nó cân đối: ngực nở, bụng thon, bốn chân nhỏ, thanh mảnh cái đầu nhỏ cỡ quả banh lông, kẹp tai dựng đứng lên khi cần nghe ngóng. Chiếc mõm ngắn với cái mũi đánh hơi rất giỏi. Tí Nị nó khôn lắm. Dường như nó có thể hiểu được tiếng người, hiểu được ý định của người chủ của nó. Ở nhà, tôi không thường cho Tí Nị ăn nhưng nó vẫn bám víu lấy tôi, đã thế mà nó cũng có cái tính hay ghen tị nữa. Lúc mẹ với tôi đùa giỡn với nhau thì nó ngồi cạnh bên kêu ư ử đòi chen vào cuộc vui.
Ban ngày, Tí Nị nằm trong sân mát hay tìm một chỗ êm êm nằm, mõm gác lên hai chân trước, đôi mắt lim dim. Lúc đó nó chẳng ngủ đâu, mà là đang trông nhà đấy. Một tiếng động nhẹ hay một bóng người thoáng qua, là nó ngóc đầu lên, vểnh tai nghe ngóng. Tuy nhỏ nhưng tiếng sủa của Tí Nị vang xa hình như nhà nào cũng nghe, đôi khi còn mắng yêu nó ồn ào. Khi có người lạ bước vào nhà thì nó sủa hoài, sau đó thì nằm im nhìn người lạ đó, xem chừng có ý đồ gì xấu xa không. Tí Nị hung hăng lắm nên khó ai dám vuốt đầu nó.
Ấy thế mà đối với gia đình tôi nó rất hiền. Nó hay bày tỏ tình cảm bằng cách ngoáy tít cái đuôi hay nằm im dưới đất rồi ngóc đầu, đôi mắt long lanh chờ lệnh.
Lúc đầu tôi cũng chưa tin tưởng vào việc trông nhà của Tí Nị lắm, không hẳn là coi thường nó nhưng tôi cứ thấy lo lo thế nào ấy. Nhưng sau này thì ít có ăn trộm dám vào nhà tôi nữa. Trước đây nhà tôi có trộm nhiều, nhưng có một lần Tí Nị thấy trộm thì sủa vang làm ba tôi thức giấc chạy ra. Thấy có người và chó sủa, tên trộm bỏ lại chiếc A-ti-la và đôi dép để chạy thoát thân. Mỗi khi tôi đi đâu về thì nó nằm trước cửa, đợi và nghe ngóng tiếng xe quen thuộc. Và lúc tôi còn chưa thấy mặt mũi Tí Nị đâu thì nó đã thấy tôi rồi. Nó chạy ra mừng tôi tíu tít. Lúc đó cái đuôi của nó phải gọi là ngoáy tít, hai chân trước chồm chồm lên như muốn ôm choàng lấy tôi. Miệng thì kêu ư ử, ăng ẳng sung sướng mừng rỡ. Đã thế đôi mắt còn đầy biểu cảm thiết tha bảo sao tôi không cảm động. Và cứ thế từng ngày trôi đi, tôi mến nó lúc nào không hay.
Trước đây bốn năm, nó đã rời xa tôi, nó không còn bên cạnh tôi nữa. Tối đó, tôi ở nhà với ba mẹ. Khi ấy, tôi đang chơi với Tí Nị thì nó bỗng sủa lên một tiếng rồi chạy ra đường. Tôi cũng lật đật chạy theo thì chứng kiến cảnh. Tí Nị bị xe cán qua. Lúc đó, tôi đã chới với không tin vào mắt mình thì kẻ chạy chiếc xe ấy vòng lại cán thêm lần nữa làm Tí Nị cắn đứt lưỡi. Tôi đã không thể làm gì khi chứng kiến cảnh tượng buồn thương đó. Hắn đã chạy mất hút còn tôi thì chỉ đứng khóc. Nghe tiếng tôi khóc, ba mẹ chạy ra xem có chuyện gì, hàng xóm cũng bắt đầu bu lại xem. Lúc đó, dường như tôi mất hết cảm giác, không còn biết trời trăng gì nữa. Mẹ nói, sau đó mẹ đem nó đi chôn. Tôi tỉnh dậy không thấy Tí Nị đâu thì tôi lại òa lên khóc, ba mẹ phải vồ về tôi, và xin cho tôi một con khác.
Tôi cũng khá bất ngờ vì chú chó thứ hai của nhà tôi lại có hình dạng và tính cách y như Tí Nị. Tôi nghĩ có lẽ linh hồn của Tí Nị đã nhập vào thân xác của chú chó này. Đúng là một chú chó trung thành, nó muốn ở bên cạnh tôi. Và sau sự việc trên của Tí Nị, tôi đã nhốt nó ở trong nhà. Nếu nó bị “bắt cóc” hay có chuyện gì nữa thì chắc tôi chết mất. Do vậy, tôi chỉ cầu trời cho nó được sống mãi bên gia đình tôi.
Tôi sẽ chăm sóc nó như đứa em của tôi vậy. Cảm ơn em đã cho chị biết sự trung thành của loài chó như thế nào, Tí Nị à.
Hồi nhỏ, ba mẹ và mấy chị em tôi sống chung trong căn nhà cùng với ông bà ngoại và cậu, mợ. Lúc ấy, gia đình tôi được một người quen tặng một con cún rất dễ thương. Nó tên là Si Tô - cái tên đã có trước khi Si Tô là thành viên mới chính thức của gia đình tôi.
Tôi nhớ khi về nhà tôi, Si Tô là một chú cún nhỏ dễ thương với bộ lông xù kết hợp với màu nâu hạt dẻ, trông bộ lông vô cùng quyến rũ và đập vào mắt người khác khi nhìn Si Tô lần đầu. Không những vậy, sự đáng yêu ấy còn được hấp dẫn hơn với đôi mắt đen long lanh và tròn xoe như hạt nhãn. Chiếc mũi của chú cún bé bé xinh xinh lúc nào cũng ướt cùng với đôi tai to, thính, lúc nào cũng vểnh vểnh lên như nghe ngóng điều gì. Nét đáng yêu ấy còn thể hiện qua cái đuôi tí xíu, nho nhỏ lúc nào cũng ngoe nguẩy theo nhịp những bước chân ngắn, mập mạp đi một cách uyển chuyển. Ngày tháng trôi qua, Si Tô lớn dần và ngày càng thân thiết với mọi người và vóc dáng của chú cún ngày càng tuyệt đẹp hơn.
Tôi nhớ rất rõ mỗi lần tôi và Ngọc Ngân đi học mẫu giáo về, từ xa, Si Tô đã đứng ngay sau cánh cổng đợi, ánh mắt hướng về phía chúng tôi. Ba mẹ mở cửa và Si Tô rất mừng, nhảy cẫng lên vui mừng thật đáng yêu! Ba tôi khép cửa và tôi, Ngọc Ngân vuốt ve bộ lông mượt mà ấy, thực sự rất thích Si Tô nằm xuống và ngước nhìn kêu lên “ư ử” như muốn nói ràng “chào hai chị - cử chỉ thân thiện, đáng yêu làm sao! Lúc ấy, tôi bảo: “Si Tô đợi hai chị cất cặp nha!”. Rồi tôi và Ngọc Ngân lon ton chạy vào nhà cất cặp và thưa ông bà ngoại đi học mới về. Sau đó bà ngoại đưa tôi đồ ăn nhẹ buổi chiều của Si Tô. Tôi, Ngọc Ngân cho Si Tô ăn. Si Tô ăn rất chậm rãi, chắc nó không đói lắm. Sau đó, tôi lấy một hộp sữa trong tủ lạnh đổ vào chén của Si Tô một nửa, Si Tô hớp từng ngụm nhỏ trong bát. Ăn xong, tôi và Ngọc Ngân ôm Si Tô chơi với nhau.Sau đó, ba ra tắm cho Si Tô rồi mặc đồ cho nó.Trông nó thật đáng yêu làm sao, giống như một cô “công chúa nhỏ”! Và ngày nào cũng thế, tình bạn của chúng tôi ngày càng khăng khít hơn, không xảy ra chuyện gì. Si Tô là một chú cún nghịch ngợm nhưng cũng rất đáng yêu, thân thiện.
Si Tô là chú bảo vệ nhỏ của nhà tôi. Tuy “nhỏ nhưng có võ”. Mỗi lần có tiếng động hay người lạ, Si Tô sủa vang ầm ĩ cả nhà.
Và một ngày thật đáng buồn! Hôm ấy khi tôi còn là một đứa trẻ cấp hai, vào đêm cỡ chín giờ hơn thì gia đình tôi cho Si Tô ăn cơm rồi và nó đang nằm dài ngoài sân. Lúc đó, cửa chính đang mở hé nhỏ vì chị tôi mới ra ngoài mua đồ gần nhà sẽ về nhà liền nên đóng cửa hờ lại. Sau đó, ba tôi định ra ngoài sân đổ xích Si Tô lại thì không thấy nữa. Ba hỏi mọi người con Si Tô đâu rồi ai cũng nói không biết và tôi nhớ ra lúc nãy chị hai đi ra ngoài và tôi nghe tiếng Si Tô sủa to nhưng tôi nghĩ là mấy người hàng xóm hay mấy đứa bạn cùng tuổi tôi hoặc lớn hơn hay đi qua nhà ngoại tôi vào buổi tối nên tôi không quan tâm lắm và sau đó thì không nghe tiếng chó sủa gì cả. Và rồi tôi cùng Ngọc Ngân, ba, cậu và anh đi kiếm vòng vòng quanh đâu đó và hỏi người ta có thấy không, có người nói là tôi không biết, tôi không thấy, có cô kia thì nói: “Khi nãy có thấy một đứa con trai tầm hai mươi vô nhà rồi ra có mang theo cái ba-lô, tôi tưởng người nhà mấy anh nên không để ý lắm”. Cô nói thêm là: “Đứa con trai đó mặc áo đen hay xanh gì đó tại tối quá tôi nhìn không rõ với không nhớ kĩ lắm”. Nhưng hôm đó nhà tôi không ai mặc áo như vậy cả. Sau đó ba tôi cám ơn cô xong ba nói: “Thôi về nhà đi, người ta bắt con Si Tô mình rồi không kiếm được đâu!”.
Sau đó chúng tôi về nhà, tôi và Ngọc Ngân rất buồn vì chú chó con ấy rất dễ thương và thân với hai chị em tôi. Lúc đó, đây là lần đầu tiên mà tôi thấy trống rỗng khi biết mình đã mãi mãi mất đi một người bạn thân rất tốt bụng và thân thiện.
Tôi nhớ mãi cái hình dáng đáng yêu, ngộ nghĩnh ngày nào của Si Tô. Từ đó về sau, gia đình tôi không nuôi chó nữa, không phải chúng tôi hết yêu chúng mà là vì sợ việc này sẽ xảy ra một lần nữa và lại buồn khi nhìn thấy một con vật hiền lành, đáng yêu của mình bị người khác bắt đi.
Người ta vẫn bảo chó là loài vật trung thành và tình nghĩa nhất nên em rất yêu quý loài vật này. Năm đó, gia đình em có nuôi một chú chó, em gọi nó với cái tên thân thương là Mun. Mun được cậu em ở trong Nam gửi về cho em khi bà em vào đó thăm cậu mợ..
Mun có bộ lông xù rất đẹp, thân có mặt đen huyền. Chiếc đuôi công dễ thương và đầy đặn. Chiếc đầu nhỏ nhắn cùng đôi mắt lanh lợi, dễ thương. Cô nàng cũng rất điệu, thích vuốt ve bộ lông của mình mỗi sáng sớm, thỉnh thoảng chạy, nhảy trong sân đầy nhanh nhẹn và thu hút trong như một động viên khiêu vũ vậy. Yêu nhất là những lúc Mun cùng mình trò chuyện, cô nàng cứ thích vẫy đuôi rồi gục vào đôi chân của mình mà nghe mình thủ thỉ. Vui, buồn gì em cũng tâm sự với nàng, giữa chúng em không phải là tình cảm của chủ- em mà như tình cảm của những người bạn thân vậy.
Rồi thời gian ấy, vì bận bịu với đống bài tập và áp lực chuyện thi cử quá, nên em không quan tâm nhiều đến nó nữa. Chắc vì Mun tủi nên thỉnh thoảng lại chạy sang nhà hàng xóm chơi với lũ trẻ bên ấy.
Một hôm, như thường lệ, em ngồi học bài, Mun đi chơi. Khoảng 30 phút sau m có nghe tiếng kêu vọng lại từ nhà hàng xóm. Nhưng vì còn lo lắng cho mấy bài tập chưa xong nên em gắng làm thêm. Khoảng hơn mười phút sau tiếng kêu ấy vẫn còn nhưng nhỏ dần rồi không nghe nữa, lúc đấy em nghe tiếng ba lật đật từ ngoài cửa chạy vào:
- Mai ơi, cái Mai đâu rồi, con Mun nó bị người ta giết sắp chết đây này
Lúc này em mới hoảng hồn chạy ra trong sợ hãi:
- Gì...gì ...vậy ba..Mun bị sao thế ạ?
Trời ơi! Nhìn Mun mắt cụp xuống vì mệt, đầu bê bết máu mà em vừa xót, vừa lo, vừa sợ. Có lẽ nào khi những tiếng kêu ấy bắt đầu cất lên là khi Mun đang bị người ta đánh sao? Trời ơi! em đã làm gì thế này, sự vô tâm của em đã khiến Mun ra nông nỗi này hay sao. Lúc ấy em đã khóc, em khóc vì thương Mun, vì giận mình và căm thù những kẻ tàn ác kia, chúng chỉ vì miếng mồi cho bữa nhậu mà tàn nhẫn đến thế sao?
Em đỡ Mun dậy, lấy sữa trong bịch đút từng chút một vào miệng. Vết đâm thẳng từ trên đầu xuống khá sâu nên một thời gian Mun mới lành hẳn. Từ đó em để tâm em Mun nhiều hơn, dù bận bịu gì cũng phải quan tâm và chăm sóc nó.
Câu chuyện ấy xảy ra cũng đã lâu mà giờ nhắc lại em vẫn thấy rùng mình sợ hãi. Mong rằng Mun và em sẽ còn nhiều thời gian bên nhau hơn nữa.
"Mon ơi lại đây chơi với chị nè!" Tôi vẫn nhớ như in tiếng gọi đó mỗi lúc tôi rảnh rỗi muốn chơi đùa cùng Mon. Cũng đã một khoảng thời gian dài trôi qua rồi, nhưng tôi vẫn chưa thể quên được Mon- chú mèo bé bỏng đáng yêu tôi coi như một người bạn của mình.
Tôi nhớ lắm cái ngày đầu tiên Mon trở thành "thành viên" của gia đình tôi. Mon là món quà bố hứa tặng cho tôi vì tôi đạt kết quả tốt. Hôm nay là ngày bố trở về sau tuần dài đi công tác xa nhà. Lúc đón bố tôi mong ngóng và chờ đợi lắm, vì đã một tuần bố không cạnh tôi. Bố xuống xe và cầm một chiếc lồng nhỏ có chú mèo trắng đáng yêu, nói rằng đây là phần thưởng bố dành cho tôi. Tôi thích lắm. Chú mèo trắng mới đẹp làm sao! Kể từ ngày đó, chú mèo trở thành người bạn mới của tôi.
Chú mèo không nặng lắm. Chú khoác trên mình bộ lông trắng dày,và mượt. Bởi vậy tôi liền đặt tên cho chú là Mon. Tôi thích mỗi lần ôm Mon vào lòng giống như ôm một chú gấu bông vậy. Hai mắt Mon tròn xoe lúc nào cũng long lanh như hai giọt nước. Cái mũi chú lúc nào cũng ươn ướt như người bị cảm. Hai cái tai nhỏ nhắn xinh xinh lúc nào cũng vểnh lên nghe ngóng. Bốn chân dài với những móng vuốt sắc nhọn là vũ khí để Mon tự vệ khi gặp kẻ thù.
Mon nhanh nhẹn và thông minh lắm. Mỗi lần tôi đi học về đều thấy Mon đứng đợi ở trước cổng vẫy vẫy đuôi chào tôi. Những lúc tôi ngồi học bài, Mon thường nhẹ nhàng đến bên tôi, dụi dụi đầu vào chân tôi như nũng nịu, như đòi tôi nựng. Những lúc ấy, tôi bèn bế Mon lên, vuốt vuốt Mon và ôm Mon vào lòng.
Mon thân với tôi lắm. Những lúc rảnh rỗi tôi thường dẫn Mon đi chơi. Từ lúc nào chẳng biết tôi coi Mon như một người bạn thân của mình. Nhưng ngày hôm ấy, một ngày quá đau đớn xảy ra với tôi, ngày mà Mon rời xa tôi mãi mãi. Hôm ấy, tôi dắt Mon đi chơi xa hơn mọi lần. Trong lần mải chạy theo những trò chơi cùng đám bạn mà để Mon lạc mất. Lúc mặt trời ngả bóng, khi cuộc chơi đã tàn tôi mới sực nhớ đến Mon và hoảng mình khi không thấy Mon nữa. Tôi chạy đi tìm, gọi trong tiếng khóc nhưng vẫn không thấy Mon đâu. Tất cả là do tôi vô tâm, không để ý tới Mon. Tôi đã để lạc mất Mon mãi mãi.
Tôi vẫn chưa nguôi buồn khi Mon rời xa tôi mãi mãi. Tôi sẽ mãi nhớ tới Mon, mãi nợ Mon một lời xin lỗi, lời xin lỗi không bao giờ được hồi đáp.
Nhân dịp sinh nhật lần thứ chín của em, mẹ đã tặng cho em một chú chó rất xinh. Em đặt tên cho nó là Bông. Em yêu Bông lắm! Nó không chỉ là một người bạn thân thiết mà còn là một ân nhân đối với em.
Bông là một chú chó có bộ lông dài mềm và mượt màu trắng như tuyết. Ngày mới về nhà em, nó như một cục bông màu trắng lăn tròn trên sân khiến em rất thích thú. Cặp chân thon, cao và dài lúc nào cũng bước đi hết sức uyển chuyển. Đôi mắt to và sáng, trong bóng tối như những viên pha lê màu xanh cực kì đẹp mắt. Cái mũi xinh xinh lúc nào cũng ươn ướt. Cái đuôi cong và dài càng tô thêm vẻ duyên dáng cho chú chó Bông của em.
Hằng ngày, em với Bông quấn quýt bên nhau như những người bạn thân thiết không thể tách rời. Khi em học bài, nó nằm ngủ ngon lành dưới chân ghế. Khi em làm việc nhà giúp mẹ, nó ton ton phía sau em, thỉnh thoảng dịu dịu vào tay em làm nũng. Và cả những khi em đi chơi cùng các bạn trong xóm, Bông cũng đi cùng em. Vào hè năm ngoái, nhờ có Bông mà em đã được cứu khỏi bị đuối nước.
Gần nhà em có một con sông nước rất trong và mát. Trong những ngày hè nóng nực, bọn trẻ con trong xóm ngày nào cũng hò hét nhau ra sông tắm. Là một đứa trẻ dát nước từ nhỏ, tuy đã mười ba tuổi rồi nhưng em vẫn không biết bơi. Thấy chúng nó nô đùa dưới dòng nước mát, em thấy ghen tị lắm. Mấy đứa trẻ đáng ghét thỉnh thoảng khi thấy em đi qua còn cố tình chòng ghẹo em là đứa nhát cáy, lớn đầu rồi mà còn không biết bơi. Ngày hôm đó, về nhà em đã khóc rất lâu bên cạnh chú chó Bông. Con chó lặng yên không nhúc nhích, nằm trong lòng em như thế hàng giờ liền.
Ngày hôm sau, em quyết định sẽ học bơi để chứng tỏ rằng mình không phải là một đứa trẻ nhút nhát. Khi thấy em tay xách nách mang phao bơi ra bờ sông, Bông nhảy quýnh lên quanh người em như để cổ vũ tinh thần cho em vậy. Thế là em cùng chú chó nhỏ của mình đi tập bơi. Khi mới xuống nước, em cảm thấy rất sợ và lo lắng. Em muốn nhảy ngay lại lên bờ. Nhưng trong tâm trí em lại hiện về những câu nói và những tràng cười giễu cợt của lũ trẻ trong làng, em quyết tâm gạt bỏ mọi nỗi sợ hãi ấy và cố gắng giữ chặt vào chiếc phao bơi. Vẫy vùng được một lúc, em thấy mệt nhoài. Từ trên bờ có tiếng sủa vang. Bông đang cổ vũ tinh thần cho em. Thấy vậy, em cố gắng tập đạp chân tiếp. Một lúc sau, vì quá mệt, em vô ý rời tay khỏi chiếc phao bơi. Và một… hai… ba, em bỗng chìm nghỉm xuống nước. Quá hoảng hốt và sợ hãi, em chỉ kịp hết lên một tiếng, rồi như bị hàng ngàn con yêu quái nước ra sức nhấn chìm… Và rồi em không biết gì nữa.
Khi tỉnh dậy, em thấy mình nằm trong căn phòng nhỏ của mình, bên cạnh là chú chó Bông nằm phủ phục với ánh mắt buồn thiu. Thấy tiếng động, nó ngổm dậy và ánh mắt lập tức sáng bừng lên khi thấy em thức giấc. Con chó nhảy quýnh lên sung sướng rồi sủa ầm lên, chạy ra ngoài sân để báo cho mọi người biết. Theo sau chú chó Bông, mẹ của em bước vào với nụ cười dịu dàng, mẹ hỏi han em ân cần. Qua lời kể của mẹ, em mới biết rằng chính lúc em chìm xuống nước, Bông đã chạy đến nhà gần bờ sông, sủa ầm lên khiến mọi người phải đi theo nó và họ đã cứu em khỏi dòng nước đáng sợ ấy. Em dang tay, Bông từ phía xa chạy nhào vào lòng em. Em xoa đầu chú chó nhỏ đáng yêu và thông minh của mình. Còn con chó thì dụi dụi vào lòng em đầy yêu mến. Chính nhờ có chú chó nhỏ ấy, em đã được cứu sống.
Sau sự việc lần ấy, bố hứa sẽ dạy em học bơi. Vào mỗi chiều cuối tuần, cả Bông và em lon ton theo bố ra bờ sông. Bố dạy em từng chút, từng chút và chú chó nhỏ của em thì đứng trên bờ dõi theo đầy chăm chú và khích lệ dành cho em.
Em rất yêu và biết ơn chú chó Bông của mình.
Năm đó, gia đình em có nuôi một chú chó, mình gọi nó với cái tên thân thương là Mun. Mun được cậu em ở trong Nam gửi về cho em khi bà em vào đó thăm cậu mợ..
Mun có bộ lông xù rất đẹp, chiếc đuôi cong dễ thương và đầy đặn. Chiếc đầu nhỏ nhắn cùng đôi mắt lanh lợi, dễ thương. Cô nàng cũng rất điệu, thích vuốt ve bộ lông của mình mỗi sáng sớm, thỉnh thoảng chạy, nhảy trong sân đầy nhanh nhẹn và thu hút trong như một động viên khiêu vũ vậy. Yêu nhất là những lúc Mun cùng mình trò chuyện, cô nàng cứ thích vẫy đuôi rồi gục vào đôi chân của mình mà nghe mình thủ thỉ. Vui, buồn gì em cũng tâm sự với nàng, giữa chúng em không phải là tình cảm của chủ- em mà như tình cảm của những người bạn thân vậy.
Rồi thời gian ấy, vì bận bịu với đống bài tập và áp lực chuyện thi cử quá, nên em không quan tâm nhiều đến nó nữa. Chắc vì Mun tủi nên thỉnh thoảng lại chạy sang nhà hàng xóm chơi với lũ trẻ bên ấy.
Một hôm, như thường lệ, em ngồi học bài, Mun đi chơi. Khoảng 30 phút sau m có nghe tiếng kêu vọng lại từ nhà hàng xóm. Nhưng vì còn lo lắng cho mấy bài tập chưa xong nên em gắng làm thêm. Khoảng hơn mười phút sau tiếng kêu ấy vẫn còn nhưng nhỏ dần rồi không nghe nữa, lúc đấy em nghe tiếng ba lật đật từ ngoài cửa chạy vào:
- Mai ơi, cái Mai đâu rồi, con Mun nó bị người ta giết sắp chết đây này
Lúc này em mới hoảng hồn chạy ra trong sợ hãi:
- Gì...gì ...vậy ba..Mun bị sao thế ạ?
Trời ơi! Nhìn Mun mắt cụp xuống vì mệt, đầu bê bết máu mà em vừa xót, vừa lo, vừa sợ. Có lẽ nào khi những tiếng kêu ấy bắt đầu cất lên là khi Mun đang bị người ta đánh sao? Trời ơi! em đã làm gì thế này, sự vô tâm của em đã khiến Mun ra nông nỗi này hay sao. Lúc ấy em đã khóc, em khóc vì thương Mun, vì giận mình và căm thù những kẻ tàn ác kia, chúng chỉ vì miếng mồi cho bữa nhậu mà tàn nhẫn đến thế sao?
Em đỡ Mun dậy, lấy sữa trong bịch đút từng chút một vào miệng. Vết đâm thẳng từ trên đầu xuống khá sâu nên một thời gian Mun mới lành hẳn. Từ đó em để tâm em Mun nhiều hơn, dù bận bịu gì cũng phải quan tâm và chăm sóc nó.
Câu chuyện ấy xảy ra cũng đã lâu mà giờ nhắc lại em vẫn thấy rùng mình sợ hãi. Mong rằng Mun và em sẽ còn nhiều thời gian bên nhau hơn nữa.
Tuổi thơ của ai cũng gắn bó với một loài vật nuôi đáng yêu, đó có thể là chú rùa, chú chim hay chú mèo. Riêng với tôi, tuổi thơ của tôi gắn với chú chó Phi Phi dũng cảm.
Phi Phi là chú chó lai béc-giê mà tôi đã.. nhặt được trong công viên! Chuyện là thế này: cách đây chừng một năm, vào buổi chiều tôi đi tập thể dục trong công viên. Đang chạy bộ, tôi chợt nghe tiếng rên yếu ớt trong lùm cây. Tò mò, tôi rẽ đám lá nhìn vào thì thấy một chú chó nhỏ yếu ớt đang nằm rên trong chiếc hộp giấy. Thương chú quá, tôi mang về nuôi. Tôi không ngờ, lúc mang Phi Phi về bố mẹ không những không trách tôi mà còn giục tôi đi lấy sữa cho chú uống nữa!
Bây giờ thì Phi Phi đã lớn lắm. Lông chú màu đen mượt, bốn chân cao và chắc. Hai tai lúc nào cũng dựng lên lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Cái mũi thì lúc nào cũng có vẻ khịt khịt như đánh hơi mọi thứ. Phi Phi rất ngoan và can đảm. Khi tối trời, chú luôn ra ngoài hiên nằm cạnh. Có Phi Phi ở ngoài, cả nhà tôi rất yên tâm đi ngủ. Thế rồi, đến một ngày, có chuyện xảy ra, gia đình tôi đã cảm nhận được sâu sắc sự dũng cảm và lòng trung thành của Phi Phi.
Đó là một đêm mùa đông gió rét. Như mọi hôm, Phi Phi vẫn nằm canh ở ngoài hiên. Cả nhà tôi đang ngủ thì chợt nghe tiếng Phi Phi sủa dữ dội, tiếng chú giằng dây xích loảng xoảng. Bố vội vàng bật dậy rồi nhẹ nhàng cầm gậy lách ra ngoài. Cuối góc vườn, một bóng đen khả nghi đang di chuyển. Thấy động, hắn vội vàng trèo tường hòng thoát ra ngoài. Bố vừa hô hoán hàng xóm vừa lao theo tên trộm. Phi Phi cũng lồng lộn chồm lên, dây xích bị giằng co hết mức. Bố đuổi theo tên trộm, bất ngờ, hắn quay lại đạp mạnh vào bố. Bị lỡ đà, bố ngã xuống. Hắn lợi dụng lúc ấy đè lên người bố, tay phải rút mạnh con dao ra rồi vung lên. Chính lúc ấy, Phi Phi từ đâu lao đến ngoạm vào tay cầm dao của hắn rồi mặc cho gã gian phi đẩy, đạp đánh như thế nào cũng kiên quyết không nhả tay hắn ra. Cuộc vật lộn dừng lại khi các cô bác hàng xóm ùa đến trói gô tên trộm lại. Mẹ tôi vừa xuýt xoa dìu bố vào nhà vừa nhắc chị em tôi lấy sữa cho Phi Phi và đưa chú vào nhà.
Sau hôm ấy, Phi Phi nổi tiếng cả khu phố với câu chuyện “cứu chủ”. Kẻ gian bị bắt sau đó đã khai ra rất nhiều vụ trộm mà hắn nhúng tay vào. Gia đình tôi và Phi Phi còn được tuyên dương nữa!
Phi Phi vẫn sống cùng gia đình tôi cho đến bây giờ. Chú luôn được cả nhà cưng chiều và yêu quý, đặc biệt là tôi. Phi Phi tuy là một chú chó nhưng có nhiều điều đáng để chúng ta học tập đúng không các bạn!
Bún là con chó mà bố mẹ tôi tặng cho tôi vào sinh nhật lần thứ 10. Nó đã gắn bó với tôi được gần 5 năm. Tôi với Bún đã có với nhau thật nhiều kỉ niệm đẹp nhưng kỉ niệm đáng nhớ nhất có lẽ lần Bún đã xả thân mình để cứu tôi.
Bún là chó ta, với bộ lông vàng óng, mượt mà. Lúc mới về nhà, trông chú giống như một cục tơ óng ả. Hai cái tai nhọn hoắt lúc nào cũng vểnh cao để nghe ngóng tin tức xung quanh. Càng lớn, Bún càng tỏ rõ mình là một chú chó thông minh. Bún rất thích cùng tôi chơi trò đuổi bắt, đặt biệt là trò ném bóng. Tôi sẽ cầm một quả bóng hoặc một cành cây ném ra xa. Còn Bún sẽ đuổi theo, bắt lấy chúng rồi mang trả lại cho tôi. Chú ta chơi trò chơi ấy rất vui vẻ, chẳng có vẻ gì là mệt mỏi hết.
Từ khi nuôi Bún, tôi thấy mình học được thêm nhiều thứ. Có lẽ thứ lớn nhất tôi học được từ khi nuôi Bún là chăm sóc cho những vật nhỏ hơn mình. Tôi biết cho Bún ăn, biết dọn dẹp sạch sẽ chỗ ở cho Bún và chơi với Bún nữa. Bún không chỉ đơn thuần là con vật nuôi mà nó giống như một đứa em trong nhà tôi rồi. Vì ai trong nhà tôi cũng đều yêu quý nó cả.
Chiều hôm ấy, như mọi ngày tôi đắt Bún ra công viên để đi dạo. Bún rất thích ra công viên, vì ở đó rất rộng và thoáng, hơn nữa lại Bún cũng quen được rất nhiều bạn ở đó. Trước khi đi, mẹ tôi vẫn dặn như mọi khi:
- Cần thận con nhé, chú ý người lạ.
- Vâng, con biết rồi - Tôi đáp lại mẹ rồi dắt Bún ra khỏi nhà.
Bún quen thuộc với công viên rồi nên khi vừa tới nơi nó đã tung tăng chạy nhảy. Tôi mỉm cười để cho nhìn theo Bún rồi cũng chậm rãi bước theo hướng nó chạy đi. Đang thơ thẩn chỗ bãi cỏ để tìm kiếm cây gậy chơi cùng Bún nên tôi không để ý phía sau mình có một người vẫn luôn đi theo. Tôi phải đi khá xa mới kiếm được một cành cây khô, đúng góc vắng nhất của công viên. Tôi gọi Bún để dắt nó đi lại phía bên kia, nơi có nhiều người tụ tập hơn. Vì công viên khá rộng nên không đảm bảo chỗ nào cũng an toàn được.
- Bún...Bún... - Tôi cất tiếng gọi, nhưng không nghe thấy tiếng sủa của nó.
Chợt tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau nên giật mình quay lại. Tôi thấy một người đàn ông trung niên, mặc áo kín, đội mũ và đeo kính không biết đã đi theo mình từ lúc nào. Tim tôi đập bang bang. Không phải chứ? Giữa ban ngày cũng có kẻ bắt cóc sao? Tôi quay đầu lại, bước nhanh hơn và liên tục gọi Bún. Bước chân của người đàn ông kia cũng nhanh hơn theo nhịp bước chân tôi. Tôi bắt đầu thấy lo lắng và sợ hãi. Bước chân cứ thế nhanh dần hơn, cuối cùng là chạy. Người đàn ông kia theo sát phía sau tôi. Tôi lấy hết sức để chạy nhanh hơn nhưng không thể thoát khỏi tay ông ta. Ông ta đuổi kịp, nắm lấy tay tôi, kéo mạnh đi. Tôi đơ người. Tôi vẫn coi lời mẹ dặn mỗi lúc bước ra khỏi nhà là lời nói bông đùa. Vì ai mà manh động đến mức bắt cóc người giữa ban ngày thế chứ. Thế nhưng giờ tôi tin lời mẹ tôi rồi. Tôi nhìn quanh quất, vẫn không có người tiến lại gần đây. Tôi hét lên:
- Bún...Bún ơi. Có ai ở đây không? Cứu cháu với!
Người đàn ông nắm mạnh lấy tay tôi, gằn giọng:
- Im ngay, con nhóc con!
Nói rồi ông ta lấy tay bịt miệng tôi lại để tôi không kêu được nữa. Nhưng tôi đã nhân lúc ông ta không để ý, cắn thật mạnh vào bàn tay ông ta, khiến ông ta phải rụt tay lại. Tôi lại hét lên lần nữa:
- Bún...Bún ơi! Có ai không, bắt cóc! Cứu....
Ông ta ngay lập tức lấy một miếng giẻ trong túi áo định bịt miệng và trói tay tôi lại. Ngay lúc ấy tôi nghe thấy tiếng sủa rồi nhanh như cắt, Bún xuất hiện. Nó nhảy chồm lên, cắn vào tay của người đàn ông kia. Bị tấn công bất ngờ nên ông ta buông tay tôi ra ngay. Nhưng khi nhận ra Bún chỉ là một con chó thì ông ta bình tĩnh lại, rồi đánh Bún. Chân tay tôi bủn rủn hết cả. Tôi nhìn Bún vật lộn, gầm gừ và cắn vào tay, vào mặt, vào người trong sự giãy dụa của ông ta mà thấy vô cùng sợ hãi. Tôi đứng dậy, cố gắng khống chế sự sợ hãi rồi chạy về phía đông người hơn. Tôi phải tìm người giúp nếu không thì ông ta sẽ trốn thoát, và nhiều người sẽ bị ông ta bắt đi hơn mất. Tôi chạy được một đoạn thì thấy có hai người đang đi về phía này, tôi hét lên gọi họ rồi ngã gục xuống vì mệt. Rất nhanh, người đàn ông kia bị hai anh tôi vừa gọi khống chế. Họ báo cảnh sát. Còn tôi ngồi ôm Bún trên bãi cỏ, người run như cầy sấy. Nghĩ lại đến giờ chân tay tôi vẫn còn run. Nếu hôm nay Bún không xuất hiện kịp thời và liều mình cứu tôi, chắc tôi đã không còn có cơ hội ngồi đây để ôm nó nữa rồi. Cũng từ sau sự việc hôm ấy, tôi cẩn thận hơn mỗi khi ra ngoài một mình. Nhờ có Bún mà tôi trở về nhà bình an sau sự việc kinh hoàng ấy. Tôi và Bún đều bị trầy xước nhẹ.
Cả nhà vốn dĩ đã yêu quý Bún, nay lại càng yêu quý và chăm sóc nó chu đáo hơn nữa, vì chính nó đã cứu tôi bất chấp nguy hiểm. Có lẽ với nhiều người Bún chỉ là vật nuôi, có thể đánh, có thể mắng, có thể bỏ đói, nhưng đối với tôi, Bún là một người bạn, là ân nhân cứu mạng và là một thành viên trong gia đình. Tôi sẽ luôn yêu quý và chăm sóc nó, để nó có thể ở bên cạnh tôi lâu hơn một chút.
Ai trên thế giới này cũng cần có ít nhất một người bạn để sẻ chia mọi vui buồn trong cuộc sống, tôi cũng vậy. Người bạn đặc biệt nhất với tôi có lẽ là chú chó Lu. Không may mắn như những người khác khi ngay từ trong bụng mẹ, tôi đã được phát hiện bị dị tật bẩm sinh- một bàn tay của tôi chỉ có ba ngón. Cũng vì lẽ đó mà tôi không có nhiều bạn bè, chỉ có Lu là người bạn đồng hành từ nhỏ đến giờ. Lu và tôi đã gắn bó rất thân thiết và có bao nhiêu kỉ niệm vui buồn bên nhau. Một trong số những kỉ niệm mà có lẽ suốt đời này chẳng bao giờ tôi quên được, đó là lần Lu cứu sống tôi.
Chú chó Lu chính là món quà mà tôi được bố tặng vào dịp sinh nhật lần thứ năm của mình. Lu là chú chó bố tôi mua được từ một người bạn. Tôi đã vô cùng hạnh phúc khi được bố tặng một chú chó xinh xắn như vậy. Ở thời điểm đó, Lu vẫn còn bé, bên ngoài là một bộ lông màu nâu xù xinh xắn. Hai mắt của Lu đen láy rất tinh anh. Hai chiếc tai lúc nào cũng cúp xuống nhưng lại vô cùng nhanh nhạy, mỗi khi tôi đi học về Lu lúc nào cũng chào tôi, Lu chạy tới quấn lấy chân tôi cà chiếc mũi màu đen bóng vào người tôi. Chiếc đuôi lúc nào cũng cũng lắc lư mỗi khi được cho ăn hay những lúc được tôi cho đi chơi chơi. Lu là một chú chó ngoan và đáng yêu nhất mà tôi từng gặp.
Đối với tôi Lu là một chú chó hiền lành và thông minh, dường như nó hiểu được tâm trạng của tôi. Mỗi khi buồn tôi đều tâm sự với nó, nó chỉ nằm im nghe tôi nói rồi thỉnh thoảng ngước lên nhìn với ánh mắt cảm thông. Khi vui tôi cũng kể với Lu, những lúc như vậy nó sẽ quẫy đuôi rồi chạy vòng vòng như muốn chung vui cùng với tôi. Tôi rất thích cảm giác sau mỗi giờ học căng thẳng lại được về nhà với chú chó thân yêu của mình, được chơi cùng nó trò chơi mà nó yêu thích thích. Lu không chỉ là một người bạn mà nó còn là nguồn động lực to lớn của tôi giúp tôi vượt qua những mặc cảm cảm những khó khăn để hướng tới một cuộc sống tốt đẹp.
Một buổi chiều được nghỉ, tôi cùng Lu ra vườn chơi. Nhà tôi có một khu vườn rất rộng với ao nuôi cá cùng rất nhiều cây ăn quả - đây là một chỗ vui chơi lý tưởng của tôi và Lu thường ngày. Ở đây tôi và Lu hay chơi đá bóng, nhưng hôm ấy đang chơi rất vui vẻ thì chẳng may quả bóng rơi xuống ao. Tôi ngồi ở bờ ao, sát mép nước, cố nhoài người để lấy được quả bóng nhưng chẳng may lại trượt chân và ngã xuống. Lúc đó, tôi vô cùng hoảng sợ, vùng vẫy, con Lu trên bờ dường như cũng hiểu vấn đề, nó sủa rất lớn rồi chạy đi. Tôi lịm đi lúc nào không biết, trong lòng tràn đầy thất vọng vì nghĩ Lu đã bỏ lại mình. Bỗng nhiên tôi tỉnh lại được, thấy xung quanh mình có rất nhiều người, bố mẹ nhìn tôi với ánh mắt vô cùng lo lắng. Một lúc sau, nghe mọi người kể lại rằng tôi đã bị ngạt nước, may bố ra kịp thời nếu không tôi đã bị chết đuối. Nhưng công lớn nhất trong việc cứu tôi thoát chết chính là con Lu, lúc nó chạy đi ấy là để nhà, nó sủa rất nhiều, rất lâu rồi gặm lấy quần bố tôi kéo ra vườn. Bố tôi biết có điều chẳng lành nên đã chạy theo nó và cứu tôi lên. Nghe được vậy tôi vô cùng cảm động và thấy biết ơn Lu. Đây là một kỉ niệm mà có lẽ tôi sẽ ghi nhớ mãi trong suốt cuộc đời của mình.
Bây giờ tôi và Lu vẫn vậy, vẫn quấn quýt bên nhau và càng ngày tôi càng thấy yêu quý nó nhiều hơn. Lu là một người bạn cũng là người đã cứu mạng tôi, có lẽ Lu là món quà quý giá mà ông trời đã ban cho tôi. Tôi không có đầy đủ các bộ phận như mọi người nhưng đổi lại tôi có một chú chó rất thông minh và đáng yêu. Tôi sẽ trân trọng Lu như trân trọng một điều kì diệu đã xuất hiện trong cuộc sống của mình.
Cuộc sống vốn dĩ rất công bằng, khi đã lấy đi của ai thứ gì thì sẽ ban tặng cho họ một thứ khác. Tôi đã thực sự thấy được điều ấy khi tôi có Lu trong cuộc đời. Chúng tôi sẽ mãi là những người bạn của nhau, cùng chia sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống và có thêm nhiều hồi ức. Tôi sẽ nhớ mãi không bao giờ quên kỉ niệm đáng nhớ về chú chó thân yêu của mình.
CÔNG TY TNHH ĐẦU TƯ VÀ DỊCH VỤ GIÁO DỤC VIETJACK
- Người đại diện: Nguyễn Thanh Tuyền
- Số giấy chứng nhận đăng ký kinh doanh: 0108307822, ngày cấp: 04/06/2018, nơi cấp: Sở Kế hoạch và Đầu tư thành phố Hà Nội.
2021 © All Rights Reserved.