Bố cục Tôi có một ước mơ (Kết nối tri thức) CHÍNH XÁC NHẤT

370

Toptailieu.vn biên soạn và giới thiệu bố cục bài Tôi có một ước mơ Ngữ văn lớp 11 bộ Kết nối tri thức chính xác nhất gồm đầy đủ những nét chính về văn bản như bố cục, nội dung chính và tóm tắt văn bản hay nhất. Từ đó giúp học sinh nắm được những nét chính về nội dung của văn bản để học tốt môn Ngữ văn 11. Mời các bạn đón xem:

Bố cục Tôi có một ước mơ (Kết nối tri thức) CHÍNH XÁC NHẤT

Video Bài giảng Tôi có một ước mơ (Kết nối tri thức) Ngữ văn 11

Bố cục văn bản Tôi có một ước mơ

Gồm 3 phần:

- Phần 1: Từ đầu đến “tình trạng đáng xấu hổ này”: Mục đích hướng tới của tác giả và thực trạng cuộc sống của người da đen trên đất Mỹ.

- Phần 2: Tiếp đến “là sự thật hiển nhiên”: Cuộc đấu tranh của những người da đen.

- Phần 3: Còn lại: Giấc mơ của người da đen ở nước Mỹ.

Bố cục Tôi có một ước mơ (Kết nối tri thức) CHÍNH XÁC NHẤT (ảnh 1)

Nội dung chính Tôi có một ước mơ

Văn bản khẳng định quyền bình đẳng của người da đen, đồng thời là lời kêu gọi sự đấu tranh giành quyền bình đẳng cho người da đen.

Giá trị nội dung Tôi có một ước mơ

- Mục đích của văn bản khẳng định quyền bình đẳng của người da đen

- Lời kêu gọi sự đấu tranh giành quyền bình đẳng cho người da đen

Giá trị nghệ thuật Tôi có một ước mơ

- Sử dụng những hình ảnh, câu văn có sức truyền cảm.

- Lập luận chặt chẽ, thuyết phục

Tóm tắt Tôi có một ước mơ

Tóm tắt Tôi có một ước mơ (mẫu 1)

Đây là một bài diễn thuyết được Martin Luther King đọc tại Đài tưởng niệm Lin-cơn ngày 28-08-1963. Bài diễn thuyết nhằm mục đích khẳng định quyền bình đẳng của người da đen và kêu gọi sự đấu tranh giành quyền bình đẳng cho người da đen. Quan điểm của Mác-tin Lu-thơ Kinh là người da đen được đối xử bình đẳng với người da trắng, như trong Tuyên ngôn Độc lập Mỹ: "Tất cả mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng". Đó là tất cả giấc mơ mà ông muốn gửi gắm.

Tóm tắt Tôi có một ước mơ (mẫu 2)

Mác- tin Lu- thơ Kinh là một người Mỹ gốc Phi, Sau nhiều năm nỗ lực đấu tranh thì cuối cùng ngày 14 tháng 10 năm1964, Mác- tin Lu- thơ Kinh chính thức trở thành nhân vật trẻ nhất được lựa chọn để trao tặng giả thưởng danh giá “Giải thưởng Nobel Hòa bình” nhờ những đóng góp tích cực và to lớn trong công cuộc đấu tranh chấm dứt chế độ phân biệt chủng tộc, tiến tới sự bình đẳng. Một trong những bài diễn văn lịch sử nổi tiếng trên toàn thế giới đó là "Tôi có một ước mơ" được ông đọc vào ngày 28 tháng 8 năm1963, tại bậc thềm trước Đài tưởng niệm ở thủ đô Washington. Mở đầu bài diễn văn của mình, Mác- tin Lu- thơ Kinh không giấu được sự vui sướng: "Tôi rất vui được tham gia cùng các bạn ngày hôm nay vào cuộc biểu tình cho tự do như là một sự kiện tuyệt vời nhất sẽ đi vào lịch sử đất nước của chúng ta”. Ông nếu rõ một trăm năm trước, một vĩ nhân Hoa kỳ- người mà giờ đây ông và quần chúng đang đứng dưới bóng tượng đài, ngài ấy đã từng đặt bút ký Bản Tuyên Cáo Giải phóng Nô lệ. Và bản tuyên cáo vĩ đại đó như một nguồn ánh sáng thắp nên bao huy vạo và ước mơ về một cuộc sống tự do và bình đẳng của hàng triệu người nô lệ da đen Bản tuyên như một ánh bình minh thật rạng rỡ, đã chiếu rọi và chấm dứt cho ngày tháng ngục từ tăm tối. Tuy vậy, nhưng một trăm năm sau, người da đen vẫn phải sống dưới sự bốc lột, áp bức và cường quyền, họ bị đầy đọa, vẫn chưa nhận được một cuộc sống tự do, bình đẳng. Vì sựu kì thị, xa lánh, mà những người dân da đen vô tội phải chất vật, sinh sống trên một hòn đảo hiu quạnh, đói ngèo, giữa một đại dương đầy rẫy vật chất và phồn vinh. Mác- tin Lu- thơ Kinh đã không ngần ngại gì mà phơi bày, lên án mặt xấu xa, ác độc, đồng thời ông cũng đã kêu gọi: ” Đây không còn là lúc để lẫn tránh trong sự xoa dịu xa xứ hay trong những liều thuốc an thần rằng mọi việc sẽ từ từ thay đổi. Đây là lúc chân thật hóa những lời hứa. dân chủ. Đây là lúc chúng ta giải thoát khỏi bóng đêm và cái thung lũng hoang tàn của sự phân biệt chủng tộc để bước lên con đường chan hoà ánh nắng của sự bình đẳng về chủng tộc. Giờ đây đã là lúc cần mang đất nước ra khỏi vùng cát lún của sự bất công phân biệt chủng tộc đến tảng đá vững chắc của tình anh em. Đây là lúc hiện thực hoá công lí cho tất cả những người con của Tạo Hoá.” Cao trào của bài diễn văn đã được đẩy lên dữ dỗi và mạnh mẽ là khi Mác- tin Lu- thơ Kinh bày tỏ mong muốn và khát khao về cuộc sống tự do, công bằng qua câu nói lặp đi lặp lại: "Tôi mơ rằng" Bài diễn thuyết của ông đã làm lay động biết bao trái tim của quần chúng.

Bố cục Tôi có một ước mơ (Kết nối tri thức) CHÍNH XÁC NHẤT (ảnh 2)

Đọc tác phẩm Tôi có một ước mơ

Tôi có một giấc mơ

(trích)

Mác – tin Lu thơ Kinh

Tôi vui mừng được sát cánh bên các bạn ngày hôm nay, trong một sự kiện mà lịch sử sẽ ghi nhận là cuộc tuần hành vì tự do vĩ đại nhất trong lịch sử đất nước chúng ta.

Một trăm năm trước, một người Mỹ vĩ đại mà ngày hôm nay chúng ta đang đứng dưới bóng tượng đài của Người, đã kí bản Tuyên ngôn Giải phóng nô lệ. Văn kiện trọng đại này đã xuất hiện như một ngọn đuốc hi vọng soi đường cho hàng triệu nô lệ da đen, những con người bị thiêu đốt trong lò lửa của bất công, bạo tàn. Văn kiện ấy đã đến như ánh bình minh rực rõ kết thúc đêm trường tù ngục.

Nhưng rồi, một trăm năm sau, người da đen vẫn chưa được tự do. Một trăm năm sau, cuộc sống của người da đen vẫn còn bị thít chặt trong gông cùm của luật cách li và xiềng xích của óc kì thị. Một trăm năm sau, người da đen vẫn phải sống trong một hoang đảo nghèo đói giữa đại dương bao la của sự phồn thịnh vật chất. Một trăm năm sau, người da đen vẫn phải sống mòn trong những góc khuất của xã hội Mỹ và thấy mình chỉ là kẻ lưu vong ngay trên quê hương mình. Chính vì thế nên ngày hôm nay chúng ta đến đây để quyết liệt lên tiếng về thảm trạng này.

[...]

Ngọn lửa mùa hè mang bao căm phẫn chính đáng của người da đen sẽ không bao giờ tắt nguội nếu như làn gió mùa thu của tự do và công bằng không thổi tới.

Năm 1963 không phải là một kết cục, mà là một khỏi đầu. Nước Mỹ sẽ không có bình an, sẽ không có yên tĩnh, nếu như người da đen chưa giành được quyền công dân. Bão lốc của những cuộc nổi dậy sẽ vẫn tiếp tục rung chuyển nền móng quốc gia cho đến khi nào mặt tròi công lí trỗi dậy.

Nhưng có một điều mà tôi phải nói với những đồng chí của tôi, những con người đang đứng trước ngưỡng của của lâu đài công lí. Trong quá trình chiến đấu giành lấy lại địa vị xứng đáng của mình, chúng ta không được phép hành động sai lầm. Đừng làm dịu con khát tự do của mình bằng cách uống li oán hận và thù hằn. Cuộc đấu tranh của chúng ta bao giờ cũng phải dựa trên nền tảng cao quý của nhân phẩm và kỉ cương. Chúng ta không được để cho cuộc phản kháng đầy sáng tạo của chúng ta sa vào bạo loạn. Qua từng buổi tuần hành, chúng ta sẽ phải tự nâng bản thân lên đến tầm cao mới, để đáp trả sức mạnh bạo lực bằng sức mạnh tâm hồn.

Tinh thần chiến đấu quật cường mới vừa trào sôi trong cộng đồng người da đen không được đẩy chúng ta đến chỗ ngờ vực tất cả người da trắng, bởi lẽ, như ta thấy đang hiện diện ở đây hôm nay, có rất nhiều người anh em da trắng đã nhận ra rằng vận mệnh của họ gắn liền với vận mệnh của chúng ta, rằng tự do của họ không thể tách rời với tự do của chúng ta. Chúng ta không thể bước đi một mình.

Và khi bước đi, chúng ta phải đảm bảo rằng mình luôn tiến về phía trước. Chúng ta không thể quay lại vị trí cũ. Đã có những câu hỏi đặt ra cho những người đấu tranh đòi bình đẳng: “Đến bao giờ các người mới hài lòng?”. Chúng ta sẽ không bao giờ hài lòng một khi người da đen vẫn còn là những nạn nhân cầm lặng của vấn nạn bạo lực từ cảnh sát. Chúng ta sẽ không bao giờ hài lòng một khi, sau chặng đường dài mệt mỏi, ta vẫn không thể tìm được chốn nghỉ chân trong quán trọ ven xa lộ hay khách sạn trong thành phố. Chúng ta sẽ không hài lòng khi nào con cái chúng ta bị tước đoạt nhân phẩm và lòng tự trọng bởi những tấm biển đề “Chỉ dành cho người da trắng” . Chúng ta sẽ không bao giờ hài lòng khi người da đen ở Mi-xi-xi-pi không có quyền bầu cử, khi người da đen ở Niu Oóc (New York) tin rằng có đi bầu cũng chẳng để làm gì. Không, không, chúng ta không hài lòng, và chúng ta sẽ không hài lòng cho đến khi nào “mưa công lí tuôn rơi cùng với dòng sông của chính nghĩa”

Đừng bao giờ rơi vào vực sâu tuyệt vọng. Các bạn của tôi, hôm nay tôi xin chia sẻ với các bạn rằng, mặc dù chúng ta vẫn đang phải đối mặt với bao khó khăn của hiện tại và tương lai, tôi vẫn có một giấc mơ. Đó là một giấc mơ bắt nguồn sâu thẳm từ trong giấc mơ của nước Mỹ.

Tôi mơ rằng một ngày nào đó, đất nước của chúng ta sẽ trỗi dậy và sống chân thực với niềm tin của mình: “Chúng tôi coi sự thật này là điều hiển nhiên: rằng tất cả mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng”

Tôi mơ rằng một ngày nào đó, trên những ngọn đồi đất đỏ ở Gioóc giơ, con cái của những nô lệ ngày xưa cùng con cái của những chủ nô ngày xưa sẽ ngồi bên nhau trong tình anh em bằng hữu.

Tôi mơ rằng một ngày nào đó, ngay cả bang Mi-xi-xi-pi, nơi dồn nén hầm hập tự do và công bằng công và áp bác, rồi cũng sẽ chuyển mình thành một ốc đảo của tự do và công bằng. Tôi mơ rằng bốn đứa con nhỏ của tôi, một ngày nào đó, sẽ được sống ở một đất nước nơi người ta không phán xét chúng bằng màu da, mà phán xét bằng nhân cách của chúng.

Ngày hôm nay, tôi có một giấc mơ. [...]

(Trích Những loài diễn văn bất tử: những bài diễn văn vĩ đại của những người vĩ đại, Hat-so-va-han Đớt-tơ (Harshvardhan Dutt), NXB Iu-ni-con Búc-xơ (Unicorn Books), Niu Đê-li (New Delhi), 2007, bản dịch của Phạm Ngọc Lan.

Nguồn: Tạp chí khoa học Đại học Văn Hiến, số 7 (4), 2021, tr. 142 – 148)

Xem thêm các bài bố cục tác phẩm Ngữ văn lớp 11 Kết nối tri thức hay, chi tiết khác:

Bố cục Thời gian

Bố cục Cầu hiền chiếu

Bố cục Một thời đại trong thi ca

Bố cục Tiếp xúc với tác phẩm

Bố cục Lời tiễn dặn

Đánh giá

0

0 đánh giá