TOP 10 mẫu Đoạn văn kể về một việc tốt em đã làm để giúp đỡ hàng xóm (2024) HAY NHẤT
Đề bài: Viết đoạn văn kể về một việc tốt em đã làm để giúp đỡ hàng xóm của em. Trang trí hoặc vẽ tranh minh hoạ cho bài viết.
Đoạn văn kể về một việc tốt em đã làm để giúp đỡ hàng xóm (mẫu 1)
Anh Hoàng là hàng xóm nhà em, lớn hơn em ba tuổi. Có lần em sang nhà anh Hoàng chơi, thấy anh đang ngồi bần thần giữa nhà với rất nhiều giấy vụn xung quanh. Hỏi ra mới biết anh đang tìm cách gấp hoa giấy chúc mừng sinh nhật mẹ, nhưng anh xem video hướng dẫn mãi mà chẳng gấp được. Thấy vậy, em bèn ngỏ ý giúp đỡ anh, vì em cũng khá khéo tay. Anh vui mừng đồng ý. Xem hướng dẫn vài lần, em đã gấp được một bông hoa hoàn chỉnh, tuy nhiên nó chưa đẹp lắm. Em bèn gấp thêm một vài bông hoa nữa, càng gấp, em càng thành thạo. Bông hoa sau càng đẹp hơn bông hoa trước. Em bắt đầu hướng dẫn anh Hoàng từng bước một, sửa cho anh những nếp gấp sai. Sau hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng hai anh em cũng đã hoàn thành bó hoa. Anh Hoàng rất vui mừng, để cảm ơn em, anh đã đãi em ăn kem. Em cũng rất vui vì giúp được anh hàng xóm thân thiết của mình.
Đoạn văn kể về một việc tốt em đã làm để giúp đỡ hàng xóm (mẫu 2)
Em rất thân với bác bán tạp hóa đầu ngõ. Ngày nào em cũng qua đó mua đồ đôi ba lần: khi thì dầu ăn, mắm, súp, bánh, kẹo,... Hôm đó em đi ngang qua hàng tạp hóa, thấy bác đang loay hoay xếp đồ. Dưới chân là những lon nước, mỳ tôm ngổn ngang. Em chạy lại hỏi, bác bảo hàng mới về nhưng bác vô ý làm đổ nên đồ đạc mới rơi đầy ra đất. Thấy thế, em vội chạy đến giúp bác. Em đặt từng món hàng lên giá, sắp xếp chúng cẩn thận, ngay ngắn. Dọn dẹp xong, bác quay lại cảm ơn em vì đã giúp bác. Sau ngày hôm đó, bác bán hàng ngày càng quý em hơn thỉnh thoảng lại gọi em vào cho em một ít đồ ăn vặt.
Đoạn văn kể về một việc tốt em đã làm để giúp đỡ hàng xóm (mẫu 3)
Trong một lần đi ngang qua nhà ông Mậu, em nhìn thấy đám trẻ con trong xóm bứt trộm nhãn nhà ông để ăn. Thảo nào, có lần ông hỏi em có bứt nhãn của ông không? Em nói là không nhưng hình như ông không tin, cho rằng hàng xóm gần như vậy em dễ hư và làm nhãn nhà ông trụi cả đi mất. May sao lần này bắt gặp, em liền gọi ông ra trông thấy cảnh này. Vừa bắt được mấy đám trẻ hư, vừa được ông thưởng nhãn, quả là một ngày tuyệt vời của em.
Đoạn văn kể về một việc tốt em đã làm để giúp đỡ hàng xóm (mẫu 4)
Hôm đó, khi đang chơi đá bóng cùng nhau trong hẻm thì Đức Anh đột nhiên bị ngã, máu chảy thấm ướt đầu gối. Lũ chúng em ai cũng hoảng loạn, không biết làm cách nào vì bố mẹ Đức Anh cũng chưa về. Chợt nghĩ ra nhà mình có bông băng, thuốc đỏ, em vội bảo các bạn đỡ Đức Anh vào lề đường rồi chạy vội về nhà lấy đồ. Đầu tiên em dùng cồn thấm vào bông rồi lau vết thương cho bạn. Vừa lau, em vừa an ủi bạn chịu đau một chút thôi để làm sạch vết thương. Tiếp theo, em dùng bông băng để che miệng vết thương lại. Lúc này, máu đã ngừng chảy, Đức Anh cũng đỡ đau hơn. Chúng em không đá bóng nữa mà ngồi cạnh nhau trò chuyện. Đức Anh đã ngỏ lời cảm ơn em. Em cũng rất vui khi giúp được bạn.
Đoạn văn kể về một việc tốt em đã làm để giúp đỡ hàng xóm (mẫu 5)
Chiều hôm ấy, khi đang tập thể dục ở công viên dưới chân chung cư thì em nhặt được một chùm chìa khóa. Chùm này chỉ có hai chiếc chìa khóa và một thẻ thang máy. Nhìn vậy, em đoán chắc là ai đó trong sống cùng chung cư mình làm rơi. Em cầm chìa khóa đi hỏi khắp công viên xem có ai lỡ đánh rơi chìa khóa không. Đi hết một vòng mà không tìm thấy chủ nhân của nó, em đang định gửi nó cho bác bảo vệ thì gặp một ông cụ. Cụ nói cụ đang đi tìm chìa khóa. Em hỏi chìa khóa của cụ có đặc điểm thế nào. Cụ miêu tả y hệt chùm khóa em đang cầm. May quá, em đã tìm được chủ nhân của chùm chìa khóa mà không cần đưa đến cho bác bảo vệ. Cụ xoa đầu em cười xòa hiền từ và khen em là đứa trẻ ngoan.
Đoạn văn kể về một việc tốt em đã làm để giúp đỡ hàng xóm (mẫu 6)
Nhà chị Phượng chỉ cách nhà em một con hẻm nhỏ. Hàng ngày, em thường sang chơi với chị và được chị cưng chiều lắm. Mồ côi mẹ từ tấm bé, chị thiếu đi tình thương bao la của một người mẹ. Bố chị ở vậy, nuôi chị cho đến bây giờ. Năm nay, chị học lớp 12 trường chuyên của tỉnh. Cả xóm em, ai cũng khen chị, quý chị. Bởi chị vừa đẹp người vừa đẹp cả nết. Đặc biệt ở chị có một điểm mà em rất quý mến, kính phục. Đó là tình thương của chị đối với người già. Bà cụ Tứ ở cách nhà em một khoảnh vườn. Bà sống đơn độc một thân một mình trong căn nhà nhỏ, không con cái, cháu chắt. Nghe đâu trước đây cụ cũng có gia đình, nhưng chiến tranh đã cướp mất ông lão và anh con trai duy nhất của bà. Từ đó cho đến giờ, bà vẫn sống thui thủi một mình. Cảm thông với số phận đơn chiếc của bà cụ, chị Phượng không ngày nào không đến thăm. Mỗi lần đến với bà cụ, chị thường rủ em cùng đi. Chị giúp bà quét dọn nhà cửa, giặt giũ quần áo, cơm cháo cho bà mỗi khi bà bệnh. Không ruột già máu mủ, không họ hàng thân thích, vậy mà chị Phượng chăm bà, thương yêu bà như bà nội, bà ngoại của mình. Điều đó thật đáng quý. Còn với em, chị coi em như đứa em ruột. Có cái gì ngon, cái gì đẹp, chị cũng chia phần cho em, và còn hướng dẫn thêm cho em học nữa. Bố mẹ em rất quý chị, coi chị như con gái của mình.
Đoạn văn kể về một việc tốt em đã làm để giúp đỡ hàng xóm (mẫu 7)
Ở cách nhà tôi hai căn hộ là nhà bác Khánh. Bác là bạn của ba tôi, cùng công tác với nhau trên tỉnh. Nhà tôi và nhà bác thân nhau lắm. Ba tôi coi bác như người anh ruột của mình. Còn bác thì lại coi ba tôi như người em trai của bác. Tết nhất cúng giỗ hai nhà đều có nhau. Ba tôi thường nói: “Bác Khánh là một người rất tốt, ai cũng quý trọng bác ấy, thương bác ngần ấy tuổi đời rồi mà không có được một mụn con. Nhiều lần ngồi uống cà phê với bác ấy, thấy bác ấy cứ thẫn thờ nhìn những đôi vợ chồng vui vẻ dẫn những đứa con đi dạo chơi mà thương bác đến vô cùng”. Bác coi hai chị em tôi như những đứa con của bác vậy. Đi đâu xa về, bao giờ bác cũng có quà cho chị em tôi. Lúc thì hộp bánh sô cô la, lúc thì con búp bê tóc vàng, mắt xanh, lúc thì con gấu nhồi bông mập ú… Bác thường gọi hai chị em tôi bằng một tên gọi thật dễ thương: “Con gái”. Mỗi lần như thế, tôi thường chạy đến bên bác. Bác ôm tôi vào lòng, rồi đặt lên trán tôi, má tôi những cái hôn ấm áp. Tôi có cảm giác giống hệt như ba tôi thường ôm tôi vào lòng vậy. Cả hai chị em tôi là tôi nhớ như nhớ ba của mình. Nhớ đến da diết.
Đoạn văn kể về một việc tốt em đã làm để giúp đỡ hàng xóm (mẫu 8)
Phía bên kia khu vườn nhà tôi là nhà bà Hợi. Bà là “Bà mẹ Việt Nam anh hùng”. Bà có năm người con: bốn trai, một gái. Hai anh con trai và ông cụ đã hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mĩ. Hai người con còn lại của cụ đều đã có gia đình và đang ở trên tỉnh. Mấy lần anh con trai về rước bà lên ở chung, nhưng bà không đi. Bà nói ở dưới quê quen rồi, bà không đi đâu cả. Năm nay, bà đã ngoài sáu mươi rồi nhưng vẫn còn khỏe mạnh, hoạt bát. Trong xóm, ai cũng quý mến, kính trọng bà. Bà thường hay sang nhà chơi với nội tôi. Hai bà rất quý nhau. Lần nào gặp tôi, bà cũng ôm tôi vào lòng, vuốt mái tóc dài quá vai của tôi mà nói: “Tối nay, sang ngủ với bà cho vui. Bà sẽ kể chuyện cổ tích cho cháu nghe và cả chuyện đánh Mĩ nữa. Cháu thích chuyện gì, bà kể chuyện đó!” Bà rất thương tôi. Có quà gì ngon mà chú Hòa, cô Hạnh gửi biếu bà, bà đều dành phần cho nội tôi và tôi. Trong xóm tôi, hễ có chuyện khúc mắc gì giữa xóm giềng với nhau, người ta thường nhờ bà đến hòa giải. Nội tôi thường nói: “Ở xóm này, bà Hợi là trung tâm của sự đoàn kết, là chất kết dính mọi người lại với nhau trong tình làng nghĩa xóm”. Bà Hợi của tôi là thế đó. Không chỉ riêng tôi, kính trọng quý mến mà xóm làng ai cũng nể trọng bà.
Xem thêm các bài Tập làm văn lớp 4 Cánh Diều hay, chi tiết khác:
Đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về hành động dũng cảm của một bạn nhỏ
Đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về một câu chuyện (bài báo, bài thơ) đã học ở Bài 13
Đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về một nhân vật dũng cảm
Đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về một nhân vật tuổi nhỏ chí lớn
Đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về nhân vật Uy-li-am trong câu chuyện Người thu gió