TOP 10 mẫu Tóm tắt Bên bờ Thiên Mạc hay, ngắn gọn (Cánh diều 2024)

308

Toptailieu.vn xin giới thiệu TOP 10 mẫu Tóm tắt Bên bờ Thiên Mạc hay, ngắn gọn (Cánh diều 2024) giúp học sinh lớp 8 nắm được trọng tâm văn bản Bên bờ Thiên Mạc từ đó học tốt môn Ngữ văn 8. Mời các bạn đón xem:

TOP 10 mẫu Tóm tắt Bên bờ Thiên Mạc hay, ngắn gọn (Cánh diều 2024)

Tóm tắt Bên bờ Thiên Mạc

Tóm tắt Bên bờ Thiên Mạc - Mẫu 1

Đoạn trích kể về việc Trần Quốc Tuấn giao nhiệm vụ hết sức quan trọng và tuyệt mật cho Hoàng Đỗ, con ông già Màn Trò, một nô tì ở vùng Thiên Mạc. Trước giờ chia tay, Trần Bình Trọng đã xóa vết xăm nô tì trên trán Hoàng Đỗ để cậu bé trở thành người dân bình thường.

Tóm tắt Bên bờ Thiên Mạc - Mẫu 2

Quả thực, Trần Quốc Tuấn rất có mắt nhìn người khi giao trọng trách to lớn ấy cho một đứa trẻ. Ông biết rằng, đây là một đứa trẻ gan dạ, thông minh và vô cùng yêu nước. Từ đó mà ông còn suy nghĩ thêm nếu như đất nước có thêm những người lính như Hoàng Đỗ với tấm lòng gan dạ, sẵn sàng vì dân vì nước thì thật hạnh phúc biết bao. Và cũng chính sự can đảm và lòng dũng cảm của cậu bé mà ông quyết định thưởng cho cậu bé. Thế nhưng, ông lại chẳng có gì ngoài mấy bộ quần áo chiến và thanh kiếm. Hoàng Đỗ còn quá nhỏ để sử dụng áo chiến và kiếm. Suy nghĩ hồi lâu, ông sực nhớ ra một điều vô cùng lớn lao. Liền rút thanh kiếm, dùng mũi kiếm rạch lên trán cậu bé một ô vuông nhỏ và lột làn da có thích chàm ba chữ “Quan trung khách”. Đây là ba chữ đại diện cho thân phận của những người tự do, phân biệt với các nô tì thân phận thấp hèn. Với cậu bé, chắc hẳn đây sẽ là món quà mà cậu khát khao và trân quý lắm. Bởi từ nay về sau, cậu bé sỡ bớt cực khổ và cơ cực hơn. Sau đó, với tấm lòng rộng lượng của mình, Trần Quốc Tuấn còn nhận Hoàng Đỗ là em nuôi.

Bố cục Bên bờ Thiên Mạc (Cánh diều) CHÍNH XÁC NHẤT (ảnh 1)

Tóm tắt Bên bờ Thiên Mạc - Mẫu 3

Đoạn trích Bên bờ thiên mạc kể về tình tiết khi Trần Quốc Tuấn giao nhiệm vụ quan trọng và hết sức bí mật cho Hoàng Đỗ, con ông già Màn Trò, một nô tì ở vùng đất Thiên Mạc. Mở đầu câu chuyện là khi Trần Quốc Tuấn bắt gặp một cậu bé chăn ngựa sáng sủa và thông thạo về bãi lầy - nơi mà lát nữa cậu bé sẽ phải mang bản lệnh trao cho Thượng tướng quân. Trần Quốc Tuấn đã giao cho Hoàng Đỗ một nhiệm vụ vô cùng quan trọng liên quan lớn tới vận mệnh của đất nước. Trước khi giao, ông còn không quên căn dặn cho cậu về về sự quan trọng của nhiệm vụ. Nếu như gặp giặc phải cố mà vượt thoát, nếu không phải nhau nuốt bản lệnh không để lọt bản lệnh vào tay quân giặc. Thế nhưng, dù gì thì Hoàng Đỗ vẫn là một đứa trẻ, vẫn có những nỗi sợ hãi và lo lắng. Cậu lo lắng nếu đi nửa đường bị giặc bao vây phải làm sao. Tuy miệng nói là sợ những cậu bé vẫn tự mình nghĩ ra cách để chiến thắng lũ giặc và nếu có chết cũng sẽ kéo theo lũ giặc chết cùng.

Tóm tắt Bên bờ Thiên Mạc - Mẫu 4

Trần Quốc Tuấn, một vị tướng uyên thâm và giàu kinh nghiệm, đã giao phó một nhiệm vụ quan trọng cho Hoàng Đỗ – một cậu bé nô tì người làm việc tại vùng đất Thiên Mạc. Trước khi trao nhiệm vụ, ông đã dành thời gian để đính chính sự quan trọng của nhiệm vụ và cảnh báo cậu rằng nếu gặp kẻ thù, cậu phải tìm mọi cách để trốn thoát hoặc trong trường hợp không thể, phải nhai nuốt lệnh chỉ để tránh để lọt vào tay quân giặc. Tuy nhiên, dù là một đứa trẻ, Hoàng Đỗ không ngại đối mặt với nỗi sợ hãi và lo lắng. Trái tim cậu bé tràn đầy lòng can đảm và ý chí chiến đấu.

Với ý nghĩ sáng tạo và nghị lực vượt trội của mình, Hoàng Đỗ đã tự nghĩ ra một chiến thuật để đánh bại đám quân giặc và thuận lợi nhận được sự công nhận từ Trần Quốc Tuấn. Như một phần thưởng xứng đáng cho sự dũng cảm và sự đóng góp của cậu, ông đã trao cho Hoàng Đỗ một bộ quần áo chiến binh và một thanh kiếm. Thậm chí, ông còn tự tay lột da và chàm ba chữ “Quan trung khách” lên trán của cậu bé. Ba chữ này trở thành biểu tượng đại diện cho thân phận cao quý của những người tự do, đồng thời phân biệt cậu với những nô tì thấp kém. Với Hoàng Đỗ, đó thực sự là món quà quý giá mà cậu luôn khát khao và trân trọng.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thành công, Trần Quốc Tuấn đã chấp nhận Hoàng Đỗ làm em nuôi của mình. Điều này chứng tỏ sự tín nhiệm và lòng nhân ái của ông dành cho cậu bé. Từ đó, Hoàng Đỗ không chỉ có một người hướng dẫn và bảo vệ, mà còn có một gia đình thứ hai, nơi cậu được yêu thương và chăm sóc.

Cuộc đời của Hoàng Đỗ từ đó trở nên khác biệt. Cậu bé không chỉ học được những kỹ năng chiến đấu và sự can đảm từ Trần Quốc Tuấn, mà còn được nuôi dưỡng tinh thần tự do và độc lập.

Bố cục Bên bờ Thiên Mạc

- Phần 1 (từ đầu đến “Trần Bình Trọng”):

- Phần 2 (còn lại)

Nội dung chính Bên bờ Thiên Mạc

Truyện "Bên bờ Thiên Mạc" là tập truyện lịch sử kể về vị tướng Trần Bình Trọng tài năng đã hy sinh anh dũng trong cuộc kháng chiến chống quân Nguyên – Mông lần thứ 2 khi ông mới 26 tuổi (năm 1285).

Tác giả tác phẩm Bên bờ Thiên Mạc

I. Tác giả Hà Ân

Bên bờ Thiên Mạc - Tác giả tác phẩm (mới 2023) | Ngữ văn lớp 8 Cánh diều

- Hà Ân tên thật là Hoàng Hiển Mô, (16 tháng 1 năm 1928 – 25 tháng 1 năm 2011 tại Hà Nội), quê ở Hà Nội; là một nhà giáo, nhà văn Việt Nam. Ông nổi tiếng với các tác phẩm tiểu thuyết lịch sử, truyện kể lịch sử và dã sử.

II. Tìm hiểu tác phẩm Bên bờ Thiên Mạc

1. Thể loại

Bên bờ Thiên Mạc thuộc thể loại truyện lịch sử.

2. Xuất xứ và hoàn cảnh sáng tác

- Hoàn cảnh sáng tác: truyện lịch sử kể về vị tướng Trần Bình Trọng tài năng đã hy sinh anh dũng trong cuộc kháng chiến chống quân Nguyên – Mông lần thứ 2 (năm 1285) khi ông mới 26 tuổi.

- Xuất xứ: trích trong truyện “Bên bờ Thiên Mạc”.

3. Phương thức biểu đạt

Văn bản có phương thức biểu đạt là biểu cảm.

4. Giá trị nội dung

- Đoạn trích ca ngợi vị tướng Trần Bình Trọng giỏi tài thao lược, dùng binh, cách ông ứng xử với nhân dân và yêu thương gần gũi nhân dân.

5. Giá trị nghệ thuật

- Cách kể chuyện lịch sử hào hứng và đầy thú vị.

- Nhà văn Hà Ân có vốn kiến thức lịch sử sâu sắc, cùng với bút pháp, văn phong sinh động, Hà Ân đã tạo được không khí cho câu chuyện và hấp dẫn bạn đọc.

- Đoạn trích mang văn phong lịch sử với cốt truyện, bối cảnh nhân vật lịch sử có thật và nhân vật hư cấu (cha con Đỗ Hoàng)

Đọc tác phẩm Bên bờ Thiên Mạc

Trần Bình Trọng dẫn họ về nhà Nhân Tông đang ở. Trần Quốc Tuấn hỏi cậu bé chăn ngựa một lần nữa về con đường qua Màn Trò. Ông hài lòng vì Hoàng Đỗ tỏ ra hiểu rõ bãi lầy. Ông giơ một viên sáp lớn lên trước mặt:

- Đây là một đạo lệnh bí mật bọc sáp. Khi vượt xong bãi lầy, cháu tách đi một đường riêng tới quân doanh của Thượng tướng quân Trần Quang Khải. Cháu sẽ trao tận tay Thượng tướng quân bản lệnh này và chỉ được trao cho chính tay Thượng tướng quân mà thôi. Nếu nửa đường gặp giặc, cháu phải cố vượt thoát. Nếu vượt không được thì phải nhai nuốt bản lệnh này đi. Việc lớn của nước nhà nằm trong viên sáp này đó!

Trần Quốc Tuấn trao viên sáp cho Hoàng Đỗ. Cậu bé chăn ngựa nhận viên sáp và cúi đầu nghĩ ngợi. Trần Quốc Tuấn chăm chú ngắm cậu bé. Ông đã được Trần Bình Trọng kể lại trận phá vây ải Khả Lá và những người lính được thưởng đồng tiền bạc. Ông hỏi:

- Cháu còn vương vấn điều chi trong lòng thế?

- Thưa Quốc công, cháu chỉ là thằng bé chăn ngựa. Nhưng bố cháu đã dạy cháu phải trung với nước. Dù có chết cho nước, cháu cũng không sợ, nhưng cháu sợ không đảm đương nổi việc này.

- Ờ, cháu cứ nói nữa đi. Thật thà như vậy là đáng khen đấy!

- Cháu sợ nửa đường gặp giặc

- Thì cháu làm thế nào?

- Cháu sẽ có vượt vòng vây

- Nếu chúng vây kín quá?

- Thì cháu sẽ làm đúng như lời Quốc công đã dặn là nhai nuốt bản lệnh này đi.

- Thế là cháu hiểu kĩ lời ta đó.

Nhưng cậu bé chăn ngựa tỏ ra băn khoăn hơn:

- Nuốt xong, cháu không chịu chết một mình đâu. Cháu sẽ xông vào chúng nó. May ra cháu đổi mạng cháu được vài mạng giặc.

- Thế thì ta lại càng khen cháu chứ sao!

Hoàng Đỗ kêu lên:

- Nhưng dạo chúng cháu phá vây trên ải Khả Lá thì lại thế này cơ. Khi chúng cháu xông vào, chúng cháu liều chết với giặc, cuối cùng… cuối cùng, chúng cháu không chết mà chính lũ giặc đứa thì chết, đứa thì bỏ chạy bán mạng…

Trần Quốc Tuấn bật cười lớn:

- Binh pháp gọi như thế là “vào đất chết để tìm lấy sống” đó. Có ai ngăn cháu làm như vậy đâu!

Trần Bình Trọng cũng cười:

- Thì lúc ấy ta lại thưởng thêm cho một đồng tiền bạc nữa chứ sao

Cậu bé chăn ngựa ngơ ngác:

- Nhưng nếu vào đất chết mà lại sống thì khi cháu gặp Thượng tướng quân, cháu biết ăn nói làm sao?

- Sao hử?

- Bởi trước khi liều chết, cháu đã phải nuốt bản mật lệnh này, còn đâu để mà trao tay cho Thượng tướng quân được nữa.

Trần Quốc Tuấn nheo mắt cười. Mặt ông tươi tắn và trẻ trung, sinh động. Ông móc trong bọc ra một vật và khẽ rung cổ tay. Tiếng lanh canh reo vui lại vang lên:

- Ta cũng đã nghĩ trước điều đó rồi. Khi ấy, cháu sẽ trao cái khóa bạc này cho Thượng tướng quân. Thượng tướng quân suy nghĩ rồi sẽ hiểu được ý ta. Nếu vật này có rơi vào tay quân Nguyên, chúng cũng không thể nào ngờ được rằng chiếc khóa bạc có liên quan gì đến vận nước đâu.

Hoàng Đỗ yên lòng. Cậu sụp lạy Trần Quốc Tuấn rồi quay sang lạy từ Trần Bình Trọng.

Trần Quốc Tuấn muốn để hai thầy trò tự do hơn, ông vẫy ông già Màn Trò cùng ra khỏi lều. Hai thầy trò Trần Bình Trọng ngắm vẻ mặt của Hoàng Đỗ. Cậu bé chăn ngựa đã biết đem tất cả những gì mình có, từ trí tuệ, tài năng đến tấm lòng hiến dâng cho nước. Có được những người lính như thế này thật là một hạnh phúc đối với những người làm tướng. Bất giác, Trần Bình Trọng lặp lại điều mà Quốc công Tiết chế đã từng nói. Nhưng đột nhiên, ông nhớ lại và thấy trước đây, ông chưa đối xử rộng tình với quân sĩ và gia nô của ông.

- Em… em!... – Trần Bình Trọng lúng túng – Ta… ta muốn… muốn…

Trần Bình Trọng lần trong mình để tìm thưởng cho cậu bé gia nô một vật gì trước lúc lên đường. Ông muốn vật ấy phải xứng với một cậu bé như Hoàng Đỗ. Nhưng ngoài bộ quần áo chiến và thanh kiếm dùng làm vật giữ mình ra, Trần Bình Trọng không còn vật gì khác.

Bất chợt nhìn xuống mặt Hoàng Đỗ, Trần Bình Trọng sực nghĩ ra một điều lớn lao. Ông trang nghiêm bảo cậu bé nô tì:

- Em hãy quỳ xuống và ngẩng mặt lên!

Trần Bình Trọng rút kiếm, cầm lên phía mũi nhọn. Ông tha thiết nói:

- Lòng em hẳn khao khát điều này.

Trần Bình Trọng dùng mũi kiếm rạch lên trán Hoàng Đỗ thành một ô vuông nhỏ và lột làn da có thích chàm ba chữ “Quan trung khách”, ba chữ phân biệt những người dân tự do với các nô tì thân phận gần như loài vật. Máu từ trán Hoàng Đỗ chảy xuống khuôn mặt rạng rỡ của cậu bé chăn ngựa. Trần Bình Trọng cắt một vạt áo chiến của mình và dùng thuốc dấu buộc trán cho Hoàng Đỗ. Đây là món thuốc gia truyền rất hiệu nghiệm mà ông luôn luôn đem theo bên mình. Ông đặt hai tay lên đôi vai của cậu bé và nói với tất cả niềm xúc động, trìu mến của mình:

- Hoàng Đỗ! Kể từ lúc này, em không còn là một nô tì nữa. Kể từ lúc này, em là em nuôi của ta! Em có bằng lòng không?

Hoàng Đỗ toan cúi lạy Trần Bình Trọng để tạ ơn nhưng ông ngăn lại và ôm cậu bé vào lòng. Giữa lúc hai thầy trò Trần Bình Trọng gần gũi nhau như thế, tiếng trống đồng bỗng ình ình đánh. Từ ngoài cửa, Trần Quốc Tuấn và ông già Màn Trò vội vã bước vào.

- Giặc đến. Thuyền của chúng đã thấp thoáng ngang bến đò Chương Dương rồi.

Ông già Màn Trò hổn hển báo tin. Nhưng ông chợt sửng sốt nhìn mãi lên trán đứa con trai. Rồi ông kêu lên một tiếng nghi hoặc:

- Con? Có thật không con?

Ông già bước mau lại gần cậu bé chăn ngựa. Ông đưa tay định cởi mảnh vải buộc trán cậu bé. Nhưng bàn tay gầy guộc của ông vừa mới giơ lên tới nơi lại hạ xuống, rờ rẫm rồi đặt lên vai con. Trần Bình Trọng im lặng nhìn hai cha con người lính chăn ngựa. Ông cảm thấy sung sướng và bằng lòng về hành động của mình.

Xem thêm các bài Tóm tắt tác phẩm Ngữ văn 8 Cánh diều hay, chi tiết khác:

Đánh giá

0

0 đánh giá