Top 50 bài Kể lại nội dung bài thơ Đêm nay Bác không ngủ hay nhất

Toptailieu.vn xin giới thiệu 50 bài văn Kể lại nội dung bài thơ Đêm nay Bác không ngủ hay nhất, chọn lọc giúp học sinh lớp 7 viết các bài tập làm văn hay hơn. Tài liệu gồm có các nội dung chính sau:

Mời các bạn đón xem:

Kể lại nội dung bài thơ Đêm nay Bác không ngủ

 

Dàn ý Kể lại nội dung bài thơ Đêm nay Bác không ngủ

 

1. Mở bài

Giới thiệu (tưởng tượng) về câu chuyện mà em định kể (Đêm nay bác không ngủ).

2. Thân bài

·         Kể lần lượt các chi tiết, các sự kiện diễn ra trong câu chuyện.

·         Suy nghĩ của người kể và con người Hồ Chí Minh.

3. Kết bài

Cảm nhận về tác phẩm được kể.

Video Kể lại nội dung bài thơ Đêm nay Bác không ngủ 

 

Video Kể lại nội dung bài thơ Đêm nay Bác không ngủ 

 

Kể lại nội dung bài thơ Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 1

Bác Hồ là vị cha già kính yêu của dân tộc Việt Nam. Cả cuộc đời người đã cống hiến cho sự nghiệp giải phóng của dân tộc. Những câu chuyện về Người đến nay vẫn còn được kể lại. Đặc biệt là câu chuyện trong một lần hành quân tại Việt Bắc.

Đêm đó tại núi rừng Việt Bắc, trời mưa lâm thâm, dưới mái lều tranh xơ xác. Anh đội viên thức dậy thì thấy Bác vẫn ngồi đó. Anh thầm nghĩ cả ngày hành quân vất vả, đêm đến là lúc mọi người cần ngủ để đủ sức mai tiếp tục hành quân. Ấy vậy mà, Bác vẫn còn ngồi đó. Hình ảnh Bác hiện lên bên bếp lửa hồng với vẻ mặt trầm ngâm. Anh đội viên nhìn Bác mà lại càng thêm yêu thương. Anh khẽ hỏi nhỏ:

- Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi, Bác mau đi nghỉ đi ạ.

Bác khẽ mỉm cười:

- Chú cứ việc ngủ ngon. Bác thức thì mặc bác.

Anh đội viên nghe lời Bác. Rồi anh thấy Bác đi dém chăn cho từng người. Bác nhón chân nhẹ nhàng để các chiến sĩ không giật mình tỉnh giấc. Lần thứ ba thức giấc, anh thấy Bác vẫn còn ngồi đó. Anh kêu lên:

- Bác ơi, trời đã khuya lắm rồi. Bác ơi, mời Bác ngủ!

Bác lại trả lời anh:

- Chú cứ việc ngủ ngon. Bác thương đoàn dân công đêm nay ngủ ngoài rừng. Bác mong trời sáng thật mau.

Tấm lòng yêu thương của Bác khiến cho anh đội viên cảm thấy thật ấm áp. Sự nồng ấm đó đã xua tan đi cái lạnh giá của cơn mưa ngoài kia. Chính vì sự quan tâm của Bác mà anh đội viên quyết định thức cùng Bác.

Bác không giống như một vị lãnh tụ xa cách, mà vẫn đầy tình cảm yêu thương dành cho chiến sĩ và nhân dân.

Kể lại câu chuyện trong bài thơ Đêm nay Bác không ngủ dựa theo trật tự thời  gian - Văn 6 (3 mẫu)

Kể lại nội dung bài thơ Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 2

Tôi tự hào khi bản thân mình là một người lính. Ở tuổi hai mươi tôi tự hào vì bản thân mình đã góp một phần công sức nhỏ bé của mình để bảo vệ đất nước, bảo vệ quê hương và hơn hết là bảo vệ gia đình của mình. Sống và chiến đấu những tháng ngày khắc khổ gian lao, nguy hiểm chập chùng nhưng với tôi những khó khăn ấy không thể vùi lấp đi ý chí quyết tâm quyết thắng của bản thân mình. Tôi luôn tự nhủ với mình là phải làm theo tấm gương Bác, đi theo con đường của Đảng cố gắng hết mình góp một phần nhỏ bé đánh đuổi quân thù. Và rồi những tháng năm chiến đấu luôn là những tháng năm kỉ niệm khó phai trong lòng tôi, và có lẽ kỉ niệm được gặp Bác, vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc luôn là một kỉ niệm khó phai trong suốt cuộc đời người lính. 

Ngày ấy là vào mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ ta quyết định mở chiến dịch Cao – Bắc – Lạng (còn gọi là chiến dịch Biên giới) nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở đường liên lạc giữa nước ta với các nước anh em như Trung Quốc, Liên Xô… Quân ta chuẩn bị lực lượng tương đối kĩ, có sự phối hợp chặt chẽ trên các chiến trường để giành thắng lợi. Trước khi chiến dịch mở màn, Bác đến thăm một đơn vị bộ đội và nghỉ lại nơi trú quân và đơn vị của tôi là một trong số đó. Đêm mưa, trời lạnh, chiến sĩ ngủ quây quần bên Bác. Riêng Bác không ngủ. Ấn tượng với tôi lúc này đó là dáng vẻ của Người. Người ngồi đó, bên đống lửa, hai tay bó gối, đôi mắt trầm ngâm, những vết nhăn như sâu hơn trên vầng trán rộng. Đêm đã khuya. Cảnh vật chìm trong bóng tối. Thỉnh thoảng văng vẳng đâu đó tiếng vỗ cánh của loài chim ăn đêm. Tiếng mưa rơi tí tách trên mái lán, tiếng những chú ếch nhái trong đêm vang vọng.  Đồng đội của tôi đang ngủ say sau một ngày hành quân vất vả. Tôi trở mình, quay mặt về phía đông lửa và lặng lẽ nhìn Bác – người Cha già kính yêu của quân đội và nhân dân Việt Nam. Bác khơi cho bếp lửa cháy bùng lên, hơi ấm toả khắp căn lều dã chiến, Bác sợ các cháu của Bác lạnh. Rồi Bác đi dém chăn cho từng chiến sĩ. Bác đi rất nhẹ từng bước từng bước kẽ khàng như sợ rằng mình có thể đánh thức phá vỡ giấc ngủ sau của các cháu. Bác ân cần săn sóc các chiến sĩ như một người cha, người mẹ luôn lo lắng cho những đứa con thân yêu của mình. Tôi dõi theo từng cử chỉ của Bác mà trong lòng trào lên tình cảm yêu thương và biết ơn vô hạn. Ánh lửa bập bùng in bóng Bác lồng lộng trên vách nứa đơn sơ. Tình thương của Bác đã sưởi ấm trái tim chiến sĩ trước giờ ra trận. Tôi cảm thấy mình như được che chở trong tình thương bao la, nồng đượm ấy. Lòng tôi bồi hồi, rưng rưng một niềm xúc  động. Tôi thì thầm hỏi nhỏ:  

-Bác ơi, khuya rồi sao Bác không ngủ ạ? Bác ngủ sớm kẻo trời lạnh. - Bác không trả lời câu hỏi của tôi mà nhìn tôi ân cần khuyên nhủ: 

-Chú cứ việc ngủ ngon, để lấy sức ngày mai đánh giặc! 

Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt mà lòng vẫn thấp thỏm không yên. Những chiến sĩ trẻ chúng tôi sức dài vai rộng, còn Bác vừa yếu lại vừa cao tuổi cái lạnh nơi rừng sâu sẽ khiến Bác ốm mất thôi.  Thời gian vẫn âm thầm trôi qua. Trời đang chuyển dần về sáng. Lần thứ ba thức dậy, tôi giật mình thấy Bác vẫn ngồi im như pho tượng, đôi mắt trĩu nặng suy tư đăm đăm nhìn ngọn lửa hồng. Không thể đành lòng, tôi bèn lên tiếng:  

-Bác ơi! Xin Bác chợp mắt một chút cho khỏe ạ!  Bác cất giọng trầm ấm bảo tôi:  -Cháu đừng bận tâm! Bác không thể yên lòng mà ngủ. Trời thì mưa lạnh thế này, dân công ngủ ngoài rừng, tránh sao cho khỏi ướt! Bác nóng ruột lắm, chỉ mong trời mau sáng Nghe Bác nói, tôi càng hiểu tình thương của Người sâu nặng, bao la biết chừng nào! Bác lo cho chiến sĩ, dân công, cũng là lo cho chiến dịch, cho cuộc kháng chiến gian khổ mà anh dũng của toàn dân. Tình thương ấy bao trùm lên đất nước và dân tộc. Sung sướng và tự hào biết bao, tôi được làm người chiến sĩ chiến đấu dưới ngọn cờ vinh quang của Đảng, của Bác! Bác đã khơi dậy trong tôi tình đồng đội, tình giai cấp đẹp đẽ và cao quý. Không đành lòng ngủ yên trong chăn ấm, bên bếp lửa hồng, khi những đồng đội của mình còn phải chịu bao gian khổ, tôi thức luôn cùng Bác. Dường như hiểu được lòng tôi, những ngọn lửa hồng cũng nhảy múa reo vui và càng thêm rực sáng. 

Kể lại nội dung bài thơ Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 3

Bác Hồ là vị lãnh tụ vĩ đại, người cha già muôn vàn kính yêu của dân tộc Việt Nam. Cuộc đời Người là bao câu chuyện có thực về lối sống giản dị, thanh bạch và tình yêu thương bao la dành cho đất và người Việt Nam. Đến hôm nay, cuộc chiến đã lùi xa nhưng có một câu chuyện về Người trong kháng chiến mà tôi vẫn luôn nhớ mãi. 

Giữa đêm khuya giá lạnh, tôi chợt nhớ về những ngày còn hành quân gian khổ, cách mạng còn vô vàn khó khăn. Lúc bấy giờ, tôi chỉ là một anh lính mới trong hàng trăm thanh niên xung phong lên đường nhập ngũ. Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ quyết định mở chiến dịch Biên giới – chiến dịch Cao – Bắc – Lạng nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở đường liên lạc với các nước láng giềng như Trung Quốc, Liên Xô… Nhận được lệnh từ cấp trên, chúng tôi ráo riết chuẩn bị kĩ càng, quyết tâm phối hợp các chiến trường để giành thắng lợi.

Trước khi chiến dịch bắt đầu, Bác bất ngờ đến thăm đơn vị chúng tôi và nghỉ lại nơi trú quân. Cả đoàn anh em vui mừng lắm, ai cũng muốn được trò chuyện với Bác, nghe Bác nói, nhưng đêm khuya, nhiệm vụ còn đang đợi và Bác phải nghỉ ngơi nên đành chào Bác quay về chỗ ngủ. Trời mưa dầm, đêm càng về khuya càng lạnh lẽo, cả lũ chúng tôi nằm quây quần bên Bác để thêm phần ấm áp.

Lần đầu tiên được gặp Bác nên tôi cứ vui mừng, phấn khởi mãi, nhớ lại nhiều câu chuyện về Bác mà trằn trọc đến nửa đêm vẫn mơ màng không thể nhắm mắt ngủ. Đồng chí xung quanh đã dần chìm vào giấc ngủ say vì một ngày hành quân vất vả, tiếng hít thở và tiếng ngáy vang lên đều đặn. Tôi vẫn mắt lúc nhắm lúc mở, không ngủ yên. Nghĩ đến Bác cùng ngủ ở đây, tôi nhẹ nhàng xoay người chứ không dám nhổm dậy. 

Thấy hình dáng Bác xa xa tôi vô cùng ngạc nhiên. Đã rất khuya rồi, Bác vẫn chưa ngủ sao? Bác trầm ngâm, ngồi lặng yên bên bếp lửa. Cơn mưa ngoài trời đã dần nhỏ lại, chỉ nghe tiếng mưa lác đác rơi. Tôi chăm chú nhìn bóng lưng gầy gầy và mái tóc đã bạc ít nhiều của Bác, tà áo nâu giản dị, chòm râu dài và đôi mắt Bác hiền hòa, ấm áp. Bác nghiêng người ngồi đốt lửa sưởi ấm cho chúng tôi, khuôn mặt thấp thoáng trong ánh lửa đỏ rực.

Tôi cố gắng lặng yên để quan sát từng cử chỉ, từng nét mặt của Bác. Một lát sau, Bác lại nhẹ nhàng đứng dậy, cẩn thận đi đến chỗ ngủ của từng đồng chí, cúi người vén lại những mảnh chân xê dịch cho ngay ngắn. Nhìn bóng dáng Bác đi qua đi lại, tôi cảm thấy mình như lạc vào giấc mộng, giống như trông thấy cha tôi ngày còn bé, cũng cẩn thận và chu đáo như thế. Tôi do dự rồi nhẹ giọng thốt lên: 

– Bác ơi! Trời đã khuya lắm rồi, sao Bác chưa ngủ? Mưa ở ngoài còn rơi, Bác nghỉ ngơi đi ạ!

Bác đang vén chăn cho người đồng chí nằm phía gần cửa lều nhất, nghe tiếng tôi bèn quay lại, hình như Bác cũng ngạc nhiên vì tôi vẫn còn thức, ánh mắt Bác trìu mến như ánh mắt cha tôi: 

– Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai đi đánh giặc. Bác chưa buồn ngủ, vả lại Bác vẫn còn khỏe lắm! Chú đừng lo.

Nghe lời Bác, tôi vâng lời nằm ngay ngắn, cố gắng ép hai mắt nhắm lại. Nhưng lòng vẫn bồn chồn lo lắng, tôi thầm nghỉ thanh niên như chúng tôi còn trẻ khỏe mà cũng khó lòng chịu được cái rét của núi rừng, Bác đã tuổi cao, làm sao chịu được, tôi lo Bác đổ bệnh. Thời gian vẫn chậm chạp trôi đi, trời dần sáng, tôi cứ băn khoăn rồi thiêm thiếp đi lúc nào không hay. Lần thứ ba thức dậy, tôi đánh mắt nhìn sang, giật mình nhìn thấy Bác vẫn ngồi im, suy tư nhìn ngọn lửa hồng.

Tôi gần như bật dậy, giọng nỏi hoảng hốt:

– Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi, Bác mau đi nghỉ đi ạ.

Bác quay lại nhìn tôi, nụ cười hiện lên, Bác vẫn ngồi như thế, vầng trán cao như trĩu nặng suy tư, Bác bảo: 

- Chú cứ ngủ đi thôi...Không phải lo cho Bác. Bác không thấy an lòng nên không thể chợp mắt. Trời mưa như thế này, không biết các cô chú dân công ngoài rừng kia ăn ngủ như thế nào. Rừng sâu, gió lạnh lắm mà có mỗi manh áo mỏng thì ướt cả mất thôi. Bác thấy nôn nao, nóng ruột quá. Bâc chỉ mong cho trời mau sáng. Nghĩ đến Bác trong này ngủ yên mà ngoài kia nhân dân còn chịu khổ, Bác không ngủ được...

Tiếng nói lo âu và đầy yêu thương của Bác nhẹ vang lên trong đêm. Tôi chợt thấy xúc động vì tình thương bao la, sâu nặng của Bác. Bác lúc nào cũng trước lo cho dân, cho nước cho anh em, đồng chí rồi sau mới nghĩ đến mình.Giọng Bác vang lên trong đêm lạnh, như tiếng nói thân thương của dân tộc. Tình thương của Bác đã vượt ra cả trời đất mênh mông.

Tôi không ngủ được nữa, dậy ngồi cạnh Bác. Bác giục mãi nhưng tôi không chịu đi ngủ liền thôi. Niềm hạnh phúc và tự hào, sự kính trọng trong trái tim tôi như ngọn lửa đang bùng cháy trước mặt. Là một vị chủ tịch nước nhưng Bác lại vô cùng gần gũi, hành đồng nhỏ của Bác khiến nội tâm tôi trào dâng nhiều điều to lớn.

Đêm nhanh chóng qua đi nhưng hình ảnh Bác trong đêm tôi vẫn ghi nhớ mãi. Và rất nhiều đêm sau đó, tới tận bây giờ, tôi vẫn luôn bồi hồi nhớ lại đêm mưa mà vô cùng ấm áp, ấm áp tình yêu thương của Người.

Phân tích bài thơ Đêm nay Bác không ngủ (8 mẫu) - Văn 6

Kể lại nội dung bài thơ Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 4

“Bác Hồ, Người là tình yêu thiết tha nhất, trong lòng dân và trong trái tim nhân loại. Cả cuộc đời Bác chăm lo cho dân tộc Việt Nam”

Giai điệu tha thiết gợi nhắc đến tình thương bao la của Bác Hồ - người cha già muôn vàn kính yêu của dân tộc. Câu chuyện về tình yêu thương của Người, giấy bút không thể ghi chép đủ, chỉ có thể khắc sâu trong trái tim con người Việt Nam. Trong rất nhiều câu chuyện về Bác, có một câu chuyện mà nhân dân ta còn nhớ mãi, đặc biệt là bộ đội. Đó là câu chuyện về một đêm không ngủ của Người.

Thực dân Pháp đem chiến tranh đến đất nước ta, gieo rắc bao tội ác và khổ đau. Nhân dân kiên cường đứng lên, kháng chiến trong muôn vàn gian khổ. Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ quyết định mở chiến dịch Biên giới – chiến dịch Cao – Bắc – Lạng nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở đường liên lạc với các nước láng giềng. Các đơn vị đều gấp rút chuẩn bị, không dám lơ là, chậm chạp. 

Ngay đêm trước khi chiến dịch phát động, Bác bất ngờ đến thăm một đơn vị, cùng các chiến sĩ trò chuyện, động viên và nghỉ lại. Anh em đồng chí có nhiều người mới được gặp Bác lần đầu, ai cũng ngạc nhiên và vui sướng. Mãi đến giờ đi ngủ, đơn vị mới tản ra, chào Bác và về ngủ, chuẩn bị tinh thần ngày mai làm nhiệm vụ. Giữa cánh rừng đại ngàn, mưa rơi làm tiết trời càng về khuya càng lạnh, các chiến sĩ nằm quây quần bên Bác.

Sau một ngày hành quân vất vả, mệt nhọc, cả đơn vị dần chìm vào giấc ngủ, tiếng hisrt thở và tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên. Bác nằm một lát, suy tư không ngủ được bèn ngồi dậy, đến bêm bếp lửa, cảm nhận gió lạnh vẫn lùa vào bèn nhẹ nhàng thêm củi vào bếp. Bác ngồi lặng im, bóng lưng gầy và chiếc áo vải nâu như chìm vào trong đêm tối, chỉ cí vầng trán cao và ánh mắt chất chứa những điều lớn lao phi thường là bừng sáng trong ánh lửa đỏ rực rỡ đang nhảy múa. Bác nhìn những chiến sĩ đang ngủ, những khuôn mặt thanh niên trẻ tuổi rồi cẩn thận đứng lên, đi đến từng chỗ, chỉnh mảnh chăn bị xê dịch lại cho ngay ngắn.

Xong xuôi đâu đấy, Bác lại quay về bên bếp lửa, ngồi im. Có anh chiến sĩ lần đầu được gặp Bác, vui mừng và xúc động, nghĩ đến Bác ngủ gần cạnh liền trằn trọc, không yên. Anh chiến sĩ lén lút quan sát Bác, thấy Bác vẫn chưa ngủ thì ngạc nhiên hỏi nhỏ:

– Bác ơi! Trời đã khuya lắm rồi, sao Bác còn chưa ngủ ạ? Ngoài trời vẫn lạnh lắm, Bác mau vào trong chăn rồi nghỉ ngơi thôi ạ.

Bác quay đầu nhìn anh bạn trẻ, ánh mắt Bác ấm áp và hiền từ như một người cha, gật đầu đáp lại: 

– Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai còn đi đánh giặc. Bác chưa buồn ngủ, Bác hãy còn khỏe lắm. Chú đừng lo lắng.

Nghe Bác trấn an, anh chiến sĩ vâng lời, lại nằm ngay ngắn, hai mắt từ từ nhắm lại. Nhưng lòng vẫn bồn chồn lo lắng, anh lo Bác tuổi cao, làm sao chịu được cơn rét rừng khắc nghiệt này, lo Bác ngã bệnh. Anh băn khoăn mãi rồi thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ. Có lẽ lo lắng cho Bác nhiều, anh cứ ngủ rồi tỉnh, đến lần thứ ba, anh đánh mắt sang nhìn bếp lửa, thấy Bác vẫn ngồi lặng im, liền ngồi hẳn dậy. Giọng anh vô cùng hoảng hốt: 

– Bác ơi! Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi, Bác mau đi nghỉ đi ạ.

Bác lại nhìn anh chiến sĩ luôn lo lắng cho mình, nghĩa đến nhân dân, đến chiến sĩ ở xa, vầng trán cao thấm đượm suy tư, Bác nhẹ nói ra: 

- Chú cứ ngủ đi thôi...Không phải lo cho Bác. Bác không thấy an lòng nên không thể chợp mắt. Trời mưa như thế này, không biết các cô chú dân công ngoài rừng kia ăn ngủ như thế nào. Rừng sâu, gió lạnh lắm mà có mỗi manh áo mỏng thì ướt cả mất thôi. Bác thấy nôn nao, nóng ruột quá. Nghĩ đến Bác trong này ngủ yên mà ngoài kia nhân dân còn chịu khổ, Bác không ngủ được... Bác chỉ mong cho trời mau sáng.

Tiếng nói nặng trĩu lo âu và đong đầy yêu thương khiến anh chiến sĩ tào dâng xúc động. Anh thức dậy, đến ngồi bên Bác. Bác can ngăn, giục anh đi ngủ mãi, thấy anh kiên quyết liền thôi. Bác trở lại với nỗi lo âu và trăn trở của mình, ánh mắt xa xăm nhìn về đêm tối. 

Màn dêm nhanh chóng qua đi, đêm qua là một đêm Bác không ngủ. Những hành động quan tâm và niềm suy tư của Bác, tình yêu thương Bác dành cho dân, cho nước khiến anh chiến sĩ bồi hồi nhớ mãi. Câu chuyện trở thành một trong số những câu chuyện về Người, quân và dân ta càng thấm thía tình yêu của Bác – tình yêu đã vượt qua cả đất trời.

Kể lại nội dung bài thơ Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 5

Chủ tịch Hồ Chí Minh là người cha già dân tộc, vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam, Người đã tìm ra con đường đi mới cho Cách mạng Việt Nam, đưa người dân từng bước tiến lên và chạm vào được ánh sáng của hòa bình. Tuy nhiên, người không chỉ là một người dẫn đường tài ba, xuất chúng mà đối với mỗi người Việt Nam, Bác còn là một người cha, một người Bác thân yêu, luôn quan tâm đến những người dân bằng tất cả tình yêu thương chân thành nhất.

Để đưa Cách mạng Việt Nam thoát ra khỏi bóng đêm nô lệ, sau khi bôn ba khắp năm châu bốn bể trong suốt hai mươi năm ròng rã, Hồ Chí Minh đã tìm ra con đường cứu nước mới có thể đưa cách mạng Việt Nam cập bến thắng lợi. Người trực tiếp về nước lãnh đạo cách mạng, không những vậy, trong những ngày ở chiến khu Việt Bắc, trước sự dáo diết, điên cuồng của Thực dân Pháp, Người đã luôn ở bên, chỉ ra từng đường đi nước bước đúng đắn cho Cách mạng Việt Nam, hình ảnh của Người trong đêm khuya không ngủ suy tính vận nước, thức dậy dùng chăn của mình đắp cho người cháu chiến sĩ khiến cho ai nấy đều vô cùng cảm động về tấm lòng nhân từ, hết lòng vì dân vì nước của Người.

Trong một đêm mùa đông, khi cùng Bác hoạt động ở chiến khu Việt Bác, anh đội viên đã vô cùng xúc động trước những tình cảm yêu thương, chăm sóc của Bác dành cho mình, đồng thời cũng vô cùng đau lòng vì đã khuya Bác vẫn không thôi trăn trở về vận nước, suy tính đường lối, chiến lược sao cho Cách mạng Việt Nam có thể đi đến thắng lợi cuối cùng. Thức dậy vào giữa đêm, anh đội viên vô cùng bất ngờ vì trời đã khuya lắm rồi, vầng trăng cũng đã lên cao, soi sáng vằng vặc trong không gian, nhưng Bác vẫn chưa ngủ, Bác ngồi bên bàn làm việc của mình, khuôn mặt trầm tư, suy nghĩ. Có lẽ đêm nay Bác đã không ngủ.

Bên bếp lửa bập bùng, gương mặt suy tư nghiêm túc, những nếp nhăn trên trán của Người khiến cho anh đội viên vô cùng xúc động, mà trên hết là đau lòng. Vì dù cả ngày lãnh đạo kháng chiến vô cùng mệt mỏi, căng thẳng, ngỡ như đêm về Hồ Chí Minh có thể nghỉ ngơi lấy lại sức lực. Nhưng không, Người không hề chợp mắt, vận nước đang khó khăn, Người không thể yên tâm nên đêm rồi vẫn trầm ngâm suy nghĩ, mong muốn tìm ra con đường đúng đắn nhất cho cách mạng Việt Nam. Anh đội viên xúc động trước tấm lòng cao cả, vĩ đại của Bác dành cho dân tộc, cách mạng Việt Nam, nhưng cũng đau lòng khôn nguôi vì Bác không ngủ.

Ngoài trời bắt đầu mưa lâm thâm. Com mưa rừng trong đêm mang theo cái lạnh buốt giá lanh. Bác cho thêm củi vào lửa, tiếng nổ lách tách, bếp lử hồng rực lên. Rồi Bác nhj nhàng đứng lên đến chố các anh ân cần, khẽ khéo lại chăn cho từng người. Bác nhón chân nhẹ nhàng sợ các anh thức giấc. Bác yêu thương, lo lắng cho các anh bộ đội như tình cảm của người Cha đối với các con. Chợt, một anh đội viên thức dậy, thấy Bác vẫn chưa ngủ thổn thức cả nỗi lòng anh hỏi nhorL "Bác ơi, sao bây giờ Bác vẫn chưa ngủ, ngoài trời vẫn mưa, Bác có lạnh không?"

Giọng Bác ấm áp, hiền từ nói: "Chú cứ việc ngủ ngon, ngày mai còn đi đánh giặc, chú không phải lo đâu!".

Anh nhỏ nhẻ: "Vâng ạ, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn. Được ở bên Bác anh bộ đội cảm nhận tình yêu thương bao lao vô bở bến còn ấm hơn mọi ngọn lửa. Chiến dịch vốn còn dài, còn nhiều gian khổ, khó khăn, đường đi thì hiểm trở, lắm dốc, lắm ụ. Bác không ngủ lấy sức đâu mà đi? Cuộc kháng chiến còn trường kì, vì vậy Bác không thể ngủ được. Gà đã gáy canh ba, rừng khuya sâu thăm thẳm, vắng lặng, vậy mà Bác vẫn chưa ngủ. Thức dây sau lần thứ ba, anh bội viên hốt hoảng giật mình vì Bác vẫn chưa ngủ. Bác vẫn ngồi đó, vẻ mặt đinh ninh, chòm sâu im phăng phắc. Anh đội viên quá lo lắng, nằng nặc mời Bác ngủ: "Mời Bác ngủ Bác ơi, trời sắp sáng rồi" 

Lần này, Bác mới thổ lộ rõ tâm tình của mình: " Chú cứ việc ngủ ngon đi, Bác thức thì mặc Bác, Bác mà ngủ thì thấy không anh lòng, Bác lo cho dân, cho nước, lo cho các anh đối mặt với nhiều khó khăn" "Bác lo cho đoàn dân công phải ngủ ngoài rừng không đủ chăn chiếu, trời thì mưa rét làm sao cho khỏi ướt" Bác chỉ mong trời mau sáng để các anh đỡ lạnh. Giọng nói của Người xót xa đầy yêu thương.  Anh đội viên cảm động, thức luôn cúng Bác. Bên ngoài, trời sắp sáng, bếp lửa cũng sắp tàn. Vậy là trọn cả một đêm Bác không ngủ.

Đêm nay chỉ là một trong vô số đêm Bác không ngủ nên đối với Bác chỉ là lẽ thường tình nhưng từ đó ta thấy được tấm lòng của Bác bao la, rộng lơn như biển cả mệnh mông. Suốt một đời Bác vì dân vì nước, hi sinh hết thảy chỉ quên mình vì ấm no hạnh phúc của triệu con dân đất Việt.

Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ - Văn 7 (8 mẫu)

Kể lại nội dung bài thơ Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 6

Đêm đã về khuya rồi. Ngoài trời gió lồng lộng thổi. Không còn tiếng chim kêu lích chích trên tán cây. Cảnh rừng Việt Bắc thật âm u, tĩnh mịch.

Chẳng biết vì sao, tôi không ngủ được. Tôi suy nghĩ cho trận chiến nay mai, chiến dịch Điện Biên Phủ. Đang nghĩ ngợi mông lung thì tôi nghe có tiếng sột soạt rất khẽ. Tôi nhổm dậy. Tôi tự hỏi thầm: “Là Bác Hồ ư? Khuya rồi, sao Người chưa ngủ nhỉ?”.

  Quả thật là Bác. Bác ngồi yên lặng bên cạnh bếp lửa hồng, vẻ mặt Bác trầm ngâm như đang suy nghĩ việc gì đó. Ngoài mái lều tranh, mưa rơi lâm thâm, dai dẳng. Tôi ngước mắt nhìn Bác, càng nhìn, tôi càng thấy thương Bác hơn. Rồi tôi thấy Bác đi dém chăn cho chúng tôi, từng người một. Như sợ các anh em giật mình, Bác nhón chân nhẹ nhàng. Bóng Bác ánh lên trước ngọn lửa, cao lồng lộng, bao trùm cả cán lều. Tôi có cảm giác mơ màng cái bóng của Bác như làm chúng tôi ấm áp hơn cả ngọn lửa hồng đang cháy hừng hực kia.

Thổn thức nỗi lòng, tôi khẽ hỏi:

- Bác ơi, Bác chưa ngủ ạ? Bác có thấy lạnh không?

Bác nhìn tôi, mỉm cười rồi trả lời bằng một giọng ấm áp:

- Ừ, Bác chưa ngủ đâu. Chú cứ ngủ cho đẫy giấc, để mai còn đi đánh giặc nữa chứ!

Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt, nhưng vẫn bồn chồn. Tôi nằm mà vẫn lo Bác ốm, lòng tôi cứ bộn bề. Chiến dịch còn dài lắm. Rừng Việt Bắc lại lắm dốc, lắm ụ. Nếu Bác cứ không ngủ suốt thế này, thì Bác lấy sức đâu để mà đi? Thế rồi tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lần thứ ba tôi thức giấc thì đã canh tư. Nhìn thấy Bác vẫn đang ngồi, tôi hoảng hốt, giật thót mình. Bác vẫn ngồi đó. Tôi kêu lên:

- Bác ơi, trời sắp sáng rồi, mời Bác mau đi ngủ.

  Vẫn bằng giọng dịu dàng, Bác nói với tôi:

- Chú cứ ngủ đi, còn Bác thức thì cứ mặc Bác. Bác nghĩ về đoàn dân công, trời mưa như thế này, chắc họ lạnh lắm. Bác chỉ mong trời sáng cho nhanh. Không biết các cô chú ấy có sao không?

Tôi chợt hiểu ra. Bác không chỉ chăm lo cho chúng tôi mà còn lo lắng cho cả những người ở xa chưa hề được gặp Bác. Tấm lòng của Bác thật cao cả. Lòng tôi vui sướng tràn trề và tôi quyết định thức luôn cùng với Bác.

Đêm nay, Bác không ngủ vì Bác là người luôn lo chúng tôi, cho nhân dân. Bởi Bác chính là Bác Hồ Chí Minh kính yêu của dân tộc Việt Nam.

Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 7

Trong cuộc đời tôi, những ngày tháng đẹp nhất là những ngày tôi được sống và chiến đấu bên cạnh Bác. Những ngày ấy thực sự đã để lại trong tôi những kỷ niệm không thể nào quên.

Lúc ấy, tôi là một anh lính mới (người chiến sĩ khi đó thường được gọi là đội viên). Đơn vị tôi vừa mới hành quân ra mặt trận thì cũng vừa lúc Bác trực tiếp ra chiến trường để chỉ đạo tiến quân. Đêm đó Bác ngủ lại cùng anh em ở đơn vị. Và cũng trong đêm đó, Bác đã để lại trong niềm yêu kính của tôi một ấn tượng khó phai.

Khoảng quá nửa đêm khi tất cả anh em chiến sĩ đã say sưa trong giấc ngủ thì không hiểu sao tôi lại bỗng nhiên chợt thức. Tôi chưa kịp nhổm dậy nhưng đã nhìn thấy khuôn mặt Bác. Bác còn thức và hình như Bác chưa hề ngủ. Bác ngồi trầm ngâm lặng yên bên bếp lửa. Ngoài trời mưa đã lác đác rơi. Tôi nhìn dáng Bác, càng nhìn tôi lại càng thương. Bác đang khơi ngọn lửa. Người cha già tóc bạc đang đốt lửa sưởi ấm cho tôi.

  Tôi vẫn lặng yên và quan sát. Tôi thấy Bác đứng dậy. Bác đi dém lại những mảnh chăn một cách nhẹ nhàng. Nhìn Bác, tôi mơ màng như đang nằm trong giấc mộng. Bóng Bác mênh mông quá. Ấm nóng và cao quý quá. Tôi thổn thức và thì thầm hỏi nhỏ:

- Bác ơi! Bác chưa ngủ! Bác có lạnh lắm không?

Bác quay lại nhìn tôi trìu mến:

- Chú cứ việc ngủ ngon để ngày mai đi đánh giặc.

Tôi vâng lời Bác nhắm mắt nhưng không sao ngủ được. Tôi bồn chồn, nằm và lo Bác ốm. Chiến dịch vẫn còn dài và bao khó khăn vẫn đợi chờ phía trước. Lần thứ ba tôi tỉnh giấc. Tôi hốt hoảng giật mình khi thấy Bác vẫn ngồi đinh ninh, chòm râu im phăng phắc. Tôi vội vàng luống cuống:

- Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi, Bác nghỉ đi một lát.

Bác vẫn nhẹ nhàng như lần trước:

- Chú cứ việc ngủ ngon. Cứ nghĩ đến đoàn dân công là Bác không ngủ được. Trời mưa như vậy không biết các cô chú dân công ăn ngủ làm sao. Ở trong rừng mà có một manh áo mồng thì chắc là ướt mất. Bác thấy nóng ruột quá. Bác mong sao trời sáng thật mau.

Tôi nhìn Bác, lòng tôi ấm áp và vui sướng mênh mông. Đêm ấy, tôi thức luôn cùng Bác. Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng bởi tôi đã nhận ra một điều dường như đã trở thành chân lý. Bác của chúng ta vĩ đại bởi Bác đã dành trọn cuộc đời cho những lo lắng và yêu thương.

Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 8

Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ ta quyết định mở chiến dịch Cao – Bắc – Lạng (Chiến dịch Biên giới) nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở đường liên lạc giữa nước ta với các nước anh em như Trung Quốc, Liên Xô... Quân ta chuẩn bị lực lượng tương đối kĩ, có sự phối hợp chặt chẽ trên các chiến trường để giành thắng lợi.

Trước khi chiến dịch mở màn, Bác đến thăm một đơn vị bộ đội và nghỉ lại nơi trú quân. Đêm mưa, trời lạnh, chiến sĩ ngủ quây quần bên Bác. Riêng Bác không ngủ. Nồi người ngồi bên đống lửa, hai tay bó gối, đôi mắt trầm ngâm, những vết nhăn như sâu hơn trên vầng trán rộng.

Đêm đã khuya. Cảnh vật chìm trong bóng tối. Thỉnh thoảng văng vẳng đâu đó tiếng vỗ cánh của loài chim ăn đêm. Tiếng mưa rơi tí tách trên mái lán. Đồng đội của tôi đang ngủ say sau một ngày hành quân vất vả. Tôi trở mình, quay mặt về phía đống lửa và lặng lẽ nhìn Bác – người Cha già kính yêu của quân đội và nhân dân Việt Nam. Bác khơi cho bếp lửa cháy bùng lên, hơi ấm tỏa khắp căn lều dã chiến. Rồi Bác đi dém chăn cho từng chiến sĩ. Bác coi trọng giấc ngủ của bộ đội nên nhón chân rất nhẹ nhàng, cố gắng không gây ra tiếng động. Bác ân cần săn sóc các chiến sĩ, không khác gì người mẹ hiền thương yêu lo lắng cho đàn con.

  Tôi dõi theo từng cử chỉ của Bác mà lòng trào lên tình cảm yêu thương và biết ơn vô hạn. Ánh lửa bập bùng in bóng Bác lồng lộng trên vách nứa đơn sơ. Tình thương của Bác đã sưởi ấm chiến sĩ trước giờ ra trận. Tôi cảm thấy mình như được che chở trong tình thương bao la, nồng đượm ấy. Lòng tôi bồi hồi, rưng rưng một niềm xúc động. Tôi thì thầm hỏi nhỏ:

- Thưa Bác, sao Bác chưa ngủ ạ? Bác có lạnh lắm không?

Bác không trả lời câu hỏi của tôi mà ân cần khuyên nhủ:

- Chú cứ việc ngủ ngon, để lấy sức ngày mai đánh giặc!

Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt vào mà lòng vẫn thấp thỏm không yên. Những chiến sĩ trẻ chúng tôi sức dài vai rộng, còn Bác vừa yếu lại vừa cao tuổi. Người không ngủ thì làm sao có đủ sức khỏe để chỉ đạo chiến dịch quyết liệt này?

Thời gian vẫn âm thầm trôi qua. Trời đang chuyển dần về sáng. Lần thứ ba thức dậy, tôi giật mình thấy Bác vẫn ngồi im như pho tượng, đôi mắt trĩu nặng suy tư đăm đăm nhìn ngọn lửa hồng. Không thể đành lòng, tôi đành lên tiếng:

- Thưa Bác! Xin Bác chợp mắt một chút cho khỏe ạ!

Bác cất giọng trầm ấm bảo tôi:

- Cháu đừng bận tâm! Bác không thể yên lòng mà ngủ. Trời thì mưa lạnh thế này, đoàn dân công ngủ ngoài rừng, tránh sao cho khỏi ướt?! Bác nóng ruột lắm, chỉ mong trời mau sáng!

Nghe Bác nói, tôi càng hiểu tình thương của Người sâu nặng, bao la biết chừng nào! Bác lo cho chiến sĩ, dân công cũng là lo cho chiến dịch, cho cuộc kháng chiến gian khổ mà anh dũng của toàn dân. Tình thương ấy bao trùm lên đất nước và dân tộc.

Sung sướng và tự hào biết bao, tôi được làm người chiến sĩ chiến đấu dưới ngọn cờ vinh quang của Đảng, của Bác! Bác đã khơi dậy trong tôi tình đồng đội, tình giai cấp đẹp đẽ và cao quý. Không đành lòng ngủ yên trong chăn ấm, bên bếp lửa hồng, khi những đồng đội của mình còn phải chịu bao gian khổ, tôi thức luôn cùng Bác. Dường như hiểu được lòng tôi, những ngọn lửa hồng cũng nhảy múa reo vui và càng thêm rực sáng.

Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 9

Sau những ngày hành quân vất vả, đơn vị dừng chân ở một cánh rừng và ghi lại trong túp lều tranh trống trải, đơn sơ.

Hôm đấy trời mưa lâm thâm, những hạt mưa dày phủ lên trên mái lều. Gió lùa qua khe cửa, rút từng hồi, hú từng cơn. Không gian lạnh tái tê, thỉnh thoảng có những làn gió thổi vào lạnh buốt như cắt da cắt thịt, Đêm tối sâu thăm thẳm, đêm đã khuya, các anh chiến sĩ đều đã ngủ sau.

Bên bếp lửa, Bác vẫn thao thức chưa ngủ. Ánh lửa bập bùng, ngọn lửa hồng cháy rực sưởi ấm, xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông. Dáng Bác ngồi trầm ngâm, vẻ mặt suy tư nghĩ ngợi. Bác mặc bộ quần áo xanh đã sờn, bạc màu theo thời gian. Người đã già đi nhiều, đôi mắt sáng như sao đã có nhiều nếp nhăn, thâm quầng trũng sâu của những đêm thao thức không ngủ.

  Bác cho thêm củi vào lửa, tiếng nổ lách tách, bếp lửa hồng rực lên. Rồi Bác đứng lên đến chỗ các anh ân cần, nhẹ nhàng đắp lại chăn cho từng người. Bác nhón chân nhẹ nhàng sợ các anh thức giấc. Bác yêu thương, lo lắng cho các anh bộ đội như tình cảm của người Cha đối với các con. Chợt, một anh đội viên thức dậy, thấy Bác vẫn chưa ngủ thổn thức cả nỗi lòng anh hỏi nhỏ "Bác ơi, sao bây giờ Bác vẫn chưa ngủ, ngoài trời vẫn mưa, Bác có lạnh không?"

Giọng Bác ấm áp, hiền từ nói:

- Chú cứ việc ngủ ngon, ngày mai còn đi đánh giặc.

Anh nhỏ nhẻ:

- Vâng ạ, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn.

Được ở bên Bác anh bộ đội cảm nhận tình yêu thương bao lao vô bờ bến còn ấm hơn mọi ngọn lửa. Chiến dịch vốn còn dài, còn nhiều gian khổ, khó khăn, đường đi thì hiểm trở, lắm dốc, lắm ụ. Bác không ngủ lấy sức đâu mà đi? Cuộc kháng chiến còn trường kỳ, vì vậy Bác không thể ngủ được.

Gà đã gáy canh ba, rừng khuya sâu thăm thẳm, vắng lặng, vậy mà Bác vẫn chưa ngủ. Thức dậy sau lần thứ ba, anh đội viên hốt hoảng giật mình vì Bác vẫn chưa ngủ. Bác vẫn ngồi đó, vẻ mặt đinh ninh, chòm sâu im phăng phắc. Anh đội viên quá lo lắng, nằng nặc mời Bác ngủ: "Mời Bác ngủ Bác ơi, trời sắp sáng rồi"

Lần này, Bác mới thổ lộ rõ tâm tình của mình: "Chú cứ việc ngủ ngon đi, Bác thức thì mặc Bác, Bác mà ngủ thì thấy không anh lòng, Bác lo cho dân, cho nước, lo cho các anh đối mặt với nhiều khó khăn" "Bác lo cho đoàn dân công phải ngủ ngoài rừng không đủ chăn chiếu, trời thì mưa rét làm sao cho khỏi ướt" Bác chỉ mong trời mau sáng để các anh đỡ lạnh. Giọng nói của Người xót xa đầy yêu thương.

Anh đội viên cảm động, thức luôn cùng Bác. Bên ngoài, trời sắp sáng, bếp lửa cũng sắp tàn. Vậy là trọn cả một đêm Bác không ngủ.

Tấm lòng của Bác bao la, rộng lớn như biển cả mênh mông. Suốt một đời Bác vì dân vì nước, hy sinh hết thảy chỉ quên mình. Em rất yêu quý và kính trọng Bác – vị cha già kính yêu của dân tộc.

Đêm nay chỉ là một trong vô số đêm Bác không ngủ nên đối với Bác chỉ là lẽ thường tình.

Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 10

Trong cuộc chiến tranh chống thực dân Pháp, Bác Hồ đã trực tiếp tham gia chỉ đạo chiến dịch. Đêm khuya trời mưa, gió lạnh thổi từng cơn, cảm giác tê buốt vì nhiệt độ đang giảm sâu. Các chiến sĩ đã ngủ ngon sau một ngày hành quân vất vả riêng Bác vẫn chưa ngủ. Cẩn thận khơi cho bếp lửa cháy lớn để hơi ấm tỏa cho các chiến sĩ, Bác đến từng người cẩn thận và nhẹ nhàng dém chăn. Bác không khác gì một người cha hiền từ quan tâm, lo lắng cho những đứa con của mình.

Bất chợt, một anh đội viên thức giấc khi thấy Bác chưa ngủ bỗng cất lời:

- Sao Bác chưa ngủ ạ ? Bác đang lo lắng điều gì ạ ?

Bác nhẹ nhàng cất lời:

- Chú cứ ngủ ngon, còn lấy sức hành quân đi đánh giặc.

Anh đội viên vâng lời người cha già nhưng vẫn bồn chồn, khó ngủ, trong lòng suy nghĩ lo lắng sợ Bác thức khuya ốm. Bác tuổi đã cao cứ thức suốt đêm lấy sức đâu mà chỉ đạo cuộc chiến quyết liệt đang sắp diễn ra phía trước.

Trong lần thức dậy thứ ba, anh đội viên giật mình khi thấy Bác vẫn còn thức, anh đòi Bác đi ngủ cho bằng được. Nhưng lần này Bác đã nói lên nỗi lòng của mình đó là suy nghĩ đang lo lắng cho đoàn dân công phải ngủ ngoài rừng không đủ chăn chiếu, trời lạnh và đang mưa rét làm sao cho khỏi ướt. Bác mong rằng trời mau sáng để không ai phải lạnh, không còn ai phải chịu khổ nữa. Giọng nói lo lắng như một người cha lo lắng cho chính đứa con của mình. Nghe tâm sự, anh đội viên cảm phục và thương Bác nhiều hơn, anh thức cùng với Bác đến tận khi trời sáng.

  Bác Hồ đã thức trọn một đêm, đêm nay Bác không ngủ vì lo lắng, suy nghĩ thương cho các chiến sĩ đang chịu cảnh ngặt nghèo của thời tiết, tấm lòng của Bác thật vĩ đại. Đêm nay Bác không ngủ vì đó là Hồ Chí Minh.

Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 11

Bác Hồ là vị lãnh tụ vĩ đại, người cha già muôn vàn kính yêu của dân tộc Việt Nam. Cuộc đời Người là bao câu chuyện có thực về lối sống giản dị, thanh bạch và tình yêu thương bao la dành cho đất và người Việt Nam. Đến hôm nay, cuộc chiến đã lùi xa nhưng có một câu chuyện về Người trong kháng chiến mà tôi vẫn luôn nhớ mãi.

Giữa đêm khuya giá lạnh, tôi chợt nhớ về những ngày còn hành quân gian khổ, cách mạng còn vô vàn khó khăn. Lúc bấy giờ, tôi chỉ là một anh lính mới trong hàng trăm thanh niên xung phong lên đường nhập ngũ. Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ quyết định mở chiến dịch Biên giới - chiến dịch Cao - Bắc - Lạng nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở đường liên lạc với các nước láng giềng như Trung Quốc, Liên Xô… Nhận được lệnh từ cấp trên, chúng tôi ráo riết chuẩn bị kỹ càng, quyết tâm phối hợp các chiến trường để giành thắng lợi.

Trước khi chiến dịch bắt đầu, Bác bất ngờ đến thăm đơn vị chúng tôi và nghỉ lại nơi trú quân. Cả đoàn anh em vui mừng lắm, ai cũng muốn được trò chuyện với Bác, nghe Bác nói, nhưng đêm khuya, nhiệm vụ còn đang đợi và Bác phải nghỉ ngơi nên đành chào Bác quay về chỗ ngủ. Trời mưa dầm, đêm càng về khuya càng lạnh lẽo, cả lũ chúng tôi nằm quây quần bên Bác để thêm phần ấm áp.

Lần đầu tiên được gặp Bác nên tôi cứ vui mừng, phấn khởi mãi, nhớ lại nhiều câu chuyện về Bác mà trằn trọc đến nửa đêm vẫn mơ màng không thể nhắm mắt ngủ. Đồng chí xung quanh đã dần chìm vào giấc ngủ say vì một ngày hành quân vất vả, tiếng hít thở và tiếng ngáy vang lên đều đặn. Tôi vẫn mắt lúc nhắm lúc mở, không ngủ yên. Nghĩ đến Bác cùng ngủ ở đây, tôi nhẹ nhàng xoay người chứ không dám nhổm dậy.

Thấy hình dáng Bác xa xa tôi vô cùng ngạc nhiên. Đã rất khuya rồi, Bác vẫn chưa ngủ sao? Bác trầm ngâm, ngồi lặng yên bên bếp lửa. Cơn mưa ngoài trời đã dần nhỏ lại, chỉ nghe tiếng mưa lác đác rơi. Tôi chăm chú nhìn bóng lưng gầy gầy và mái tóc đã bạc ít nhiều của Bác, tà áo nâu giản dị, chòm râu dài và đôi mắt Bác hiền hòa, ấm áp. Bác nghiêng người ngồi đốt lửa sưởi ấm cho chúng tôi, khuôn mặt thấp thoáng trong ánh lửa đỏ rực.

Tôi cố gắng lặng yên để quan sát từng cử chỉ, từng nét mặt của Bác. Một lát sau, Bác lại nhẹ nhàng đứng dậy, cẩn thận đi đến chỗ ngủ của từng đồng chí, cúi người vén lại những mảnh chân xê dịch cho ngay ngắn. Nhìn bóng dáng Bác đi qua đi lại, tôi cảm thấy mình như lạc vào giấc mộng, giống như trông thấy cha tôi ngày còn bé, cũng cẩn thận và chu đáo như thế. Tôi do dự rồi nhẹ giọng thốt lên:

- Bác ơi! Trời đã khuya lắm rồi, sao Bác chưa ngủ?

Bác đang vén chăn cho người đồng chí nằm phía gần cửa lều nhất, nghe tiếng tôi bèn quay lại, hình như Bác cũng ngạc nhiên vì tôi vẫn còn thức, ánh mắt Bác trìu mến như ánh mắt cha tôi:

- Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai đi đánh giặc.

Tôi vâng lời Bác. Nhưng trong lòng vẫn bồn chồn lo lắng, tôi lo lắng cho sức khỏe của Bác. Thời gian vẫn chậm chạp trôi đi, trời dần sáng, tôi cứ băn khoăn rồi thiêm thiếp đi lúc nào không hay. Lần thứ ba thức dậy, tôi đánh mắt nhìn sang, giật mình nhìn thấy Bác vẫn ngồi im, suy tư nhìn ngọn lửa hồng.

Tôi gần như bật dậy, giọng nói hoảng hốt:

- Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi, Bác mau đi nghỉ đi ạ.

Bác quay lại nhìn tôi, nụ cười hiện lên, Bác vẫn ngồi như thế, vầng trán cao như trĩu nặng suy tư, Bác bảo:

- Chú cứ ngủ đi thôi… Không phải lo cho Bác. Bác không thấy an lòng nên không thể chợp mắt. Trời mưa như thế này, không biết các cô chú dân công ngoài rừng kia ăn ngủ như thế nào. Rừng sâu, gió lạnh lắm mà có mỗi manh áo mỏng thì ướt cả mất thôi. Bác thấy nôn nao, nóng ruột quá. Bác chỉ mong cho trời mau sáng. Nghĩ đến Bác trong này ngủ yên mà ngoài kia nhân dân còn chịu khổ, Bác không ngủ được...

Tiếng nói lo âu và đầy yêu thương của Bác nhẹ vang lên trong đêm. Tôi chợt thấy xúc động vì tình thương bao la, sâu nặng của Bác. Bác lúc nào cũng trước lo cho dân, cho nước cho anh em, đồng chí rồi sau mới nghĩ đến mình.Giọng Bác vang lên trong đêm lạnh, như tiếng nói thân thương của dân tộc. Tình thương của Bác đã vượt ra cả trời đất mênh mông.

  Tôi không ngủ được nữa, dậy ngồi cạnh Bác. Bác giục mãi nhưng tôi không chịu đi ngủ liền thôi. Niềm hạnh phúc và tự hào, sự kính trọng trong trái tim tôi như ngọn lửa đang bùng cháy trước mặt. Là một vị chủ tịch nước nhưng Bác lại vô cùng gần gũi, hành đồng nhỏ của Bác khiến nội tâm tôi trào dâng nhiều điều to lớn.

Đêm nhanh chóng qua đi nhưng hình ảnh Bác trong đêm tôi vẫn ghi nhớ mãi. Và rất nhiều đêm sau đó, tới tận bây giờ, tôi vẫn luôn bồi hồi nhớ lại đêm mưa mà vô cùng ấm áp, ấm áp tình yêu thương của Người.

Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 12

Năm ấy, Bác Hồ trực tiếp ra mật trận chỉ huy và theo dõi cuộc chiến đấu của bộ đội và nhân dân ta. Bác cũng cùng ban chỉ huy trận đánh áp sát chiến trường để chỉ đạo các trận đánh. Tôi là một chiến sĩ trong đội bảo vệ Bác tại chiến dịch.

Một đêm nọ, ngoài trời thì mưa lâm thâm. Bác cháu tôi nghỉ lại trong một cái lán nhỏ vách nứa, mái lá xơ xác ở giữa rừng. Sau một ngày hành quân vất vả, giấc ngủ đến với tôi thật nhanh và thật say. Chợt tỉnh giấc. tôi chợt thấy có bóng người lặng lẽ ngồi bên bếp lửa. Nhìn kỹ lại, tôi vô cùng sửng sốt: Bác Hồ!

Lửa cháy rừng rực và Bác Hồ ngồi đó im lặng, trầm ngâm. Gương mặt Người tĩnh lặng, đôi mắt nhìn sâu vào bếp lửa, chòm râu im phăng phắc… Tôi bàng hoàng như trong một giấc mơ kì lạ, hình ảnh Bác như đang được tạc vào đêm.

Rồi Bác nhẹ nhàng tới chỗ chúng tôi đang nằm. Bác dém chăn cho từng người một. Lòng tôi xúc động khôn nguôi, không nói thành lời. Chăm cho các cháu xong, Bác lại về chỗ cũ ngồi gần bếp lửa. Ánh lửa bập bùng soi rõ bóng Bác trên vách nứa. Bóng Người cao lồng lộng như bao trùm lên các tất cả chúng tôi và đem thêm hơi ấm cho mỗi người.

Tôi khẽ cất tiếng hòi:

- Thưa Bác, Bác có lạnh lắm không ạ? Trời đã khuya lắm rồi, cháu mời Bác đi ngủ!

Bác Hồ nhìn tôi mỉm cười rồi đáp lại:

- Chú cứ ngủ đi, Bác thức thì mặc Bác.

Vâng lời Bác, tôi ngủ thiếp đi. Đến lần thứ ba thức dậy, tôi thấy Bác vẫn ngồi đây. Tôi lo lắng kêu lên:

- Bác ơi, đêm đã khuya lắm rồi! Bác ơi, mời Bác ngủ!

Bác lại mỉm cười nhìn tôi:

- Chú cứ việc ngủ ngon. Bác nghĩ đoàn dân công đêm nay ngủ ngoài rừng mà không ngủ được. Chỉ mong sao trời mau sáng.

Khi biết được lý do Bác còn thức, tôi thấy nghẹn ngào. Tôi quyết định thức cùng Bác.

Bác Hồ thật vĩ đại đã dành tình thương yêu và sự quan tâm của mình cho tất thảy mọi người.

Kể lại nội dung bài Đêm nay Bác không ngủ - Mẫu 13

Bác Hồ là vị cha già kính yêu của dân tộc Việt Nam. Cả cuộc đời người đã cống hiến cho sự nghiệp giải phóng của dân tộc. Những câu chuyện về Người đến nay vẫn còn được kể lại. Đặc biệt là câu chuyện trong một lần hành quân tại Việt Bắc.

Đêm đó tại núi rừng Việt Bắc, trời mưa lâm thâm, dưới mái lều tranh xơ xác. Anh đội viên thức dậy thì thấy Bác vẫn ngồi đó. Anh thầm nghĩ cả ngày hành quân vất vả, đêm đến là lúc mọi người cần ngủ để đủ sức mai tiếp tục hành quân. Ấy vậy mà, Bác vẫn còn ngồi đó. Hình ảnh Bác hiện lên bên bếp lửa hồng với vẻ mặt trầm ngâm. Anh đội viên nhìn Bác mà lại càng thêm yêu thương. Anh khẽ hỏi nhỏ:

- Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi, Bác mau đi nghỉ đi ạ.

Bác khẽ mỉm cười:

- Chú cứ việc ngủ ngon. Bác thức thì mặc bác.

Anh đội viên nghe lời Bác. Rồi anh thấy Bác đi dém chăn cho từng người. Bác nhón chân nhẹ nhàng để các chiến sĩ không giật mình tỉnh giấc. Lần thứ ba thức giấc, anh thấy Bác vẫn còn ngồi đó. Anh kêu lên:

- Bác ơi, trời đã khuya lắm rồi. Bác ơi, mời Bác ngủ!

Bác lại trả lời anh:

- Chú cứ việc ngủ ngon. Bác thương đoàn dân công đêm nay ngủ ngoài rừng. Bác mong trời sáng thật mau.

Tấm lòng yêu thương của Bác khiến cho anh đội viên cảm thấy thật ấm áp. Sự nồng ấm đó đã xua tan đi cái lạnh giá của cơn mưa ngoài kia. Chính vì sự quan tâm của Bác mà anh đội viên quyết định thức cùng Bác.

Bác không giống như một vị lãnh tụ xa cách, mà vẫn đầy tình cảm yêu thương dành cho chiến sĩ và nhân dân.

Tài liệu có 21 trang. Để xem toàn bộ tài liệu, vui lòng tải xuống
Đánh giá

0

0 đánh giá

Tài liệu cùng môn học

TOP 20 mẫu Phân tích một tác phẩm truyện mà em yêu thích HAY NHẤT Tuyết TOP 20 mẫu Phân tích một tác phẩm truyện mà em yêu thích HAY NHẤT - Tổng hợp văn mẫu Ngữ văn 8 Chân trời sáng tạo hay, chọn lọc giúp học sinh viết văn hay hơn.
1.1 K 1 1
20 mẫu Tham dự buổi thuyết trình của học sinh trong trường về những hoạt động xã hội có ích với cộng đồng Tuyết 20 mẫu Tham dự buổi thuyết trình của học sinh trong trường về những hoạt động xã hội có ích với cộng đồng - Tổng hợp văn mẫu Ngữ văn 8 Chân trời sáng tạo hay, chọn lọc giúp học sinh viết văn hay hơn.
619 1 0
TOP 20 mẫu Kể lại hoạt động xã hội có ý nghĩa tích cực đối với cộng đồng mà em đã tham gia Tuyết TOP 20 mẫu Kể lại hoạt động xã hội có ý nghĩa tích cực đối với cộng đồng mà em đã tham gia - Tổng hợp văn mẫu Ngữ văn 8 Chân trời sáng tạo hay, chọn lọc giúp học sinh viết văn hay hơn.
672 1 0
20 mẫu Đoạn văn cảm nhận về bài thơ Qua Đèo Ngang, có ít nhất một câu hỏi tu từ Tuyết 20 mẫu Đoạn văn cảm nhận về bài thơ Qua Đèo Ngang, có ít nhất một câu hỏi tu từ - Tổng hợp văn mẫu Ngữ văn 8 Chân trời sáng tạo hay, chọn lọc giúp học sinh viết văn hay hơn.
536 1 0
Tải xuống