Top 30 bài văn biểu cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý

Toptailieu.vn xin giới thiệu Top 50 bài văn biểu cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý sách cánh diều hay nhất, chọn lọc giúp học sinh lớp 10 viết các bài tập làm văn hay hơn. Tài liệu gồm có các nội dung chính sau:

Mời các bạn đón xem:

Viết bài văn biểu cảm về người thầy, cô giáo em yêu quý.

Dàn ý Viết bài văn biểu cảm về người thầy, cô giáo em yêu quý.

a. Mở bài

- Mở bài trực tiếp: giới thiệu về cô giáo mà em yêu quý.

- Mở bài gián tiếp: dẫn dắt, giới thiệu về cô giáo thông qua những câu thơ. Gợi ý:

b. Thân bài

- Tả khái quát:

·        Cô giáo của em tên là gì? Dạy môn học nào? Bao nhiêu tuổi?

·        Cô đã dạy em năm lớp mấy? Gắn bó cùng em trong bao lâu?

- Tả chi tiết:

·        Miêu tả vóc dáng (chiều cao, cân nặng, thân hình…)

·        Miêu tả mái tóc, khuôn mặt, đôi mắt, bàn tay…

·        Miêu tả giọng nói, nụ cười của cô

·        Miêu tả điểm chung của những bộ trang phục, cách trang điểm khi đi dạy của cô.

- Mối quan hệ của cô với mọi người:

·        Với học sinh và phụ huynh

·        Với đồng nghiệp và bạn bè

·        Với bà con làng xóm

·        - Kể một kỉ niệm khiến em nhớ mãi giữa em và cô (chú ý kể nguyên nhân, diễn biến, kết thúc của câu chuyện).

·        c. Kết bài

·        - Nêu những suy nghĩ, tình cảm của em dành cho cô

·        - Em có những mong muốn gì muốn gửi gắm đến cô giáo.

 

Video Viết bài văn biểu cảm về người thầy, cô giáo em yêu quý.

Viết bài văn biểu cảm về người thầy, cô giáo em yêu quý – Mẫu 1

Em đã từng được học với rất nhiều thầy cô giáo. Mỗi người đều có tính cách, phong cách giảng dạy khác nhau. Nhưng em luôn yêu quý và biết ơn tất cả. Tuy nhiên, em vẫn luôn dành những tình cảm đặc biệt nhất cho cô Thúy Loan - giáo viên chủ nhiệm của em ở lớp 6.

Lúc ấy, cô Thúy Loan là một giáo viên đã lớn tuổi, sắp về hưu. Chúng em có lẽ là khóa cuối cùng được cô dạy bảo. Vì thế, trong mắt em, cô không chỉ là người giáo viên, mà còn như một người bà hiền từ vậy. Thân hình cô Loan đầy đặn, làn da hơi nhăn hồng hào, khỏe mạnh. Khuôn mặt tròn phúc hậu, với đôi mắt nâu toát lên vẻ hiền từ, đầy tình yêu thương. Ai mà được cô nhìn chăm chú bằng ánh mắt ấy, thì đều cảm thấy hạnh phúc và ấm áp. Mái tóc của cô Loan dài đến giữa lưng, lấm tấm tóc bạc. Hằng ngày đến trường, cô luôn búi gọn ở phía sau bằng những chiếc kẹp nơ nhỏ. Kết hợp thêm những chiếc áo dài nữa thì đẹp lắm. Từ cách đi lại, trò chuyện, ở cô Loan luôn toát lên vẻ dịu dàng, mẫu mực của một nhà giáo nhân dân mà em vẫn thường tưởng tượng.

Tuy nhiên, điều khiến em đặc biệt yêu quý cô Loan lại không phải những đặc điểm ngoại hình ấy. Mà là chính ở con người cô. Cô Loan là một người giáo viên hiền dịu và rất quan tâm với học sinh. Lúc ấy em và các bạn vừa chuyển sang môi trường học tập mới. Với cách ghi chép, làm bài tập, thi cử mới lạ. Những điều bỡ ngỡ ấy khiến em cảm thấy bị choáng ngợp, thậm chí có lúc cảm thấy mình không thể hòa hợp được. Nhưng rồi, với sự kiên trì dẫn dắt của cô Loan, em và các bạn đã dần làm quen được với cách học tập mới. Mỗi ngày, cô luôn đến trường để ghé thăm chúng em, dù có tiết hay không. Cô còn đặc biệt quan tâm đến những bạn có sức khỏe yếu hay gia đình khó khăn nữa. Đặc biệt cô Loan còn luôn dành thời gian để sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với chúng em, với tư cách như một người bạn. Em vẫn nhớ, có một lần em thi được điểm kém, sợ bị mẹ mắng nên không dám về nhà. Chính cô Loan đã chở em về và vào nói chuyện với mẹ, giúp em không bị mắng. Tấm lưng ấm áp của cô ngày hôm ấy khiến em nhớ mãi.

Năm nay, cô Loan đã về hưu, nên em không được học với cô nữa. Nhưng những kỉ niệm cùng cô và tình cảm em dành cho cô thì vẫn còn mãi. Mỗi cuối tuần, em vẫn thường đạp xe qua nhà cô chơi, để được tâm sự cùng cô như lúc trước. Những khoảnh khắc ấy, em cảm thấy lòng mình thư giãn, dễ chịu vô cùng.

 Top 30 bài văn biểu cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý (ảnh 1)

Viết bài văn biểu cảm về người thầy, cô giáo em yêu quý – Mẫu 2

Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã…

Mỗi lần đọc những câu thơ này, em lại bồi hồi xúc động nhớ về cô Thảo - cô giáo đầu tiên của em, và cũng là cô giáo mà em yêu quý nhất.

Cô Thảo là cô giáo dạy lớp một của em. Hồi ấy, cô vừa dạy Toán vừa dạy Văn, và cũng là cô giáo chủ nhiệm lớp. Vì thế, hầu như mọi tiết học trong tuần em đều được cô dạy dỗ. Lúc đó, cô Thảo khoảng hơn 30 tuổi, đã đi dạy được gần mười năm rồi. Cô bảo, cô đã dạy nhiều lứa học sinh, nhưng ai cô cũng nhớ mặt nhớ tên cả, bởi cô luôn yêu thương tất cả những học sinh của mình. Cô Thảo có mái tóc đen dài, thướt tha, luôn được cô buộc gọn lại bằng một chiếc nơ màu tím. Vóc dáng cô cao gầy, thon thả, khuôn mặt hình trái xoan cùng làn da trắng hồng. Trong tâm trí non nớt của em lúc ấy, cô chính là một nàng tiên thực sự. Cô Thảo có đôi mắt đen lay láy, đen như viên ngọc quý của bà nội. Mỗi khi cô dùng đôi mắt ấy, dịu dàng nhìn vào em là em có cảm giác như mình chính là đứa học trò được cô yêu thương nhất.

Cô Thảo có giọng nói rất hay. Nó trong trẻo, du dương, hệt như tiếng đàn vi ô lông mà em thường xem ở trên ti vi. Mỗi khi cô giảng bài, đọc mẫu cho chúng em đọc theo đều khiến em say mê. Đặc biệt, cô Thảo dạy học rất hay. Bài toán khó thế nào, nghe cô giảng xong cũng thấy thật dễ dàng. Cô không bao giờ đánh mắng học sinh cả. bạn nào hư, không làm bài, thì cô sẽ gặp bạn ấy, rồi hàn huyên, tâm sự để bạn ấy chăm chỉ học tập hơn. Những bạn nào học kém, thì sau buổi học, cô sẽ kèm thêm cho bạn ấy, nhưng nhất quyết không chịu nhận tiền của phụ huynh. Chính sự quan tâm, yêu mến, hết lòng vì học sinh ấy, mà cô Thảo luôn được bao thế hệ học trò cùng phụ huynh kính trọng, thương yêu.

Nhớ hồi ấy, có một lần khi mọi người đang ngồi học trong lớp, vì không muốn viết bài nên em đã giả vờ là bị đau bụng. Khi thấy cô nhìn sang, em đã ôm lấy bụng và giả vờ rên lên vì đau. Thấy vậy, cô Thảo đã vô cùng lo lắng. Ngay lập tức cô sang nhờ cô giáo lớp bên cạnh trông lớp giúp, rồi bế em lên, chạy sang trạm xa. Lúc ấy, nhìn vẻ lo lắng, cùng những giọt mồ hôi trên khuôn mặt cô, em cảm thấy ân hận vô cùng. Chỉ vì một phút lười biếng của em mà cô giáo đã phải vất vả như vậy. Khi đến trạm xá, cô y tá đi vắng. Cô Thảo cuống quýt lên, không biết phải làm thế nào. Lúc đó, em đã nói thật với cô, rằng mình đã nói dối. Vừa nói, em vừa khóc và rối rít xin lỗi cô. Thấy vậy, cô đã ngồi xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt và vuốt tóc em, rồi nói: “Em biết nhận lỗi sai như vậy là tốt. Từ lần sau em không được nói dối nữa nhé? Em hứa với cô đi nào?”. Nói rồi cô đưa ngón út ra chờ em. Ngay lập tức em đưa ngón tay của mình ra và cùng cô lập nên một lời hứa. Từ hôm ấy, em luôn chăm chỉ học tập, không lúc nào sao nhãng cả. Điều đó đã khiến cô rất ngạc nhiên và vui mừng. Mỗi khi thấy ánh mắt tràn đầy tin tưởng và tự hào của cô. Em lại cảm thấy mình đã làm đúng và cần phải cố gắng thêm nữa. Chính nhờ cô, mà em mới trở thành một học sinh giỏi, chăm ngoan như hôm nay.

Từ lúc ấy đến bây giờ, em đã được học với rất nhiều thầy cô giáo, nhưng cô Thảo vẫn luôn là người giáo viên mà em yêu quý nhất. Năm nào, vào ngày 20 - 11 em cũng đến thăm cô và gửi đến cô những lời chúc tốt đẹp. Em mong rằng cô sẽ luôn khỏe mạnh, và tiếp tục sự nghiệp trồng người vĩ đại của mình.

 

Viết bài văn biểu cảm về người thầy, cô giáo em yêu quý – Mẫu 3

Mỗi năm, khi đến ngày Nhà giáo Việt Nam, em lại dành thời gian, mua một bó hoa tươi thắm rồi đến thăm cô Ngọc - người giáo viên mà em kính yêu nhất.

Cô Ngọc là cô giáo dạy Ngữ văn của em lúc em học lớp 6. Nhờ có cô, mà em đã yêu thích và học tập tốt môn Ngữ văn - một môn học mà trước đó em rất chán ghét.

Lúc ấy, cô Ngọc là một giáo viên trẻ vừa mới ra trường, chỉ mới 24 tuổi. Cô có vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn rất đáng yêu. Chính vì thế mà có nhiều phụ huynh không quá tin tưởng vào khả năng dạy học của cô. Tuy nhiên, đến cuối cùng, cô đã khiến mọi người phải nể phục khả năng dạy học của mình. Cô Ngọc có mái tóc màu nâu nhạt, xoăn nhẹ ở đuôi. Khi đi dạy, cô thường buộc gọn ở phía sau. Đôi mắt cô to tròn, đen láy. Mỗi khi dạy học thì cô phải đeo thêm một chiếc kính, vì cô bị cận. Cô thường nhắc em và các bạn khi học phải cách vở một khoảng cách nhất định nếu không sẽ phải đeo kính giống cô.

Điều em ấn tượng nhất ở cô chính là cách giảng dạy. Trước đó, em rất ghét học Văn vì nó vừa dài dòng lại còn nhàm chán. Thế nhưng từ khi học cô em lại thấy thích môn học này. Cô không bắt chúng em học thuộc lòng những câu chữ khô khan, mà dạy cho chúng em cách tự mình viết những thứ bản thân đã hiểu. Cô luôn khuyến khích chúng em sáng tạo, tự do viết lách. Trong giờ học, cô thường đan xen, kể những câu chuyện thú vị quanh bài học. Cứ thế, giờ học Ngữ văn luôn được em và các bạn hứng khởi, mong chờ.

Đối với học sinh, cô Ngọc không chỉ là một giáo viên mà còn là một người bạn thân nữa. Cô luôn linh hoạt điều tiết được hai vị trí này. Trong giờ học, cô là một giáo viên nghiêm túc, tận tụy. Khi ra chơi, cô là một người bạn để chúng em có thể thoải mái tâm sự, chia sẻ. Cô cũng thích ngồi ăn vật, uống trà sữa với chúng em. Chính vì thế mà em cùng các bạn đều rất yêu quý cô.

Cô Ngọc luôn yêu thương, quan tâm tới chúng em. Bạn nào sức khỏe yếu, học kém môn nào, gia đình có gì đặc biệt… là cô nhớ hết. Nếu bạn học sinh nào cần nhờ cô giảng lại bài, thì cô luôn sẵn sàng. Vào đợt thi cuối kì năm ấy, liên tục ba buổi tối trước khi thi, cô đều dạy kèm lại kiến thức cho chúng em, cốt để ai cũng có kết quả tốt nhất. Mấy tối đấy, trời mưa rét, nhà cô lại xa, nhưng cô vẫn đến dạy vô cùng nhiệt tình. Sau đó, các phụ huynh có gửi cô quà nhưng cô kiên quyết không nhận. Những hành động ấy của cô khiến mọi người ai cũng kính mến, nể phục.

Đến bây giờ, em đã là một học sinh giỏi môn Văn rồi. Mỗi khi nhìn kết quả môn văn, em lại nhớ đến cô Ngọc - người gieo cho em niềm yêu văn học. Trong ngăn bàn học của em, đến bây giờ vẫn còn giữ những bài kiểm tra được cô chấm ngày ấy. Mỗi khi nhớ cô, em lại lấy chúng ra để ngắm nhìn. Và thầm cảm ơn ông trời vì đã cho em được học với cô giáo tuyệt vời như vậy.Top 30 bài văn biểu cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý (ảnh 2)

Viết bài văn biểu cảm về người thầy, cô giáo em yêu quý – Mẫu 4

Ai ai trong cuộc đời học sinh cũng có một người thầy hay một người cô giáo mà mình yêu mến, kính trọng. Em cũng vậy. Trong năm năm học tiểu học, có nhiều cô dạy em và cô nào em cùng yêu mến, kính trọng nhưng người khiến em yêu mến nhất chính là cô Mai.

Cô Mai là giáo viên chủ nhiệm của em khi học lớp năm dưới mái trường tiểu học. Lương Thị Tuyết Mai là tên cô. Ôi! Cái tên mới đẹp làm sao! Cô có vóc dáng hơi mập nhưng khá cao. Em được biết cô năm nay bốn mươi tuổi nhưng em thấy cô như trẻ hơn cái tuổi của mình. Khuôn mặt cô hình trái xoan rất đẹp. Mái tóc cô dài, óng ả, có màu đen nhánh thường được cô buộc lên cao cho gọn. Trông cô thật trẻ trung khi buộc cao tóc lên bởi vì mái tóc đó rất hợp với khuôn mặt hình trái xoan của cô. Cô có một đôi mắt rất đẹp, nổi bật trên khuôn mặt. Dưới đôi mắt tinh anh kia là một cái mũi dọc dừa, thanh tú làm sao! Cô rất hay cười và mỗi lần cười cô lại để lộ hàm răng trắng tinh, đều tăm tắp đằng sau đôi môi đỏ tươi. Nước da cô trắng ngần, tuyệt đẹp. Mỗi khi cô bước đi trên bục giảng là tà áo dài tím lại phấp phới bay. Trong lớp em, ai cũng bảo là cô đẹp nhất trường. Đứa nào cũng ước được đẹp giống cô một chút thôi cũng được.

Cô Mai là một giáo viên nhiều kinh nghiệm, tâm huyết với nghề; đi dạy đã gần hai mươi năm. Cô Mai rất thương yêu học sinh và lúc nào cũng muốn giúp đỡ học trò học giỏi, đạt kết quả tốt. Trong lớp em năm đó có khoảng chừng bảy bạn học không tốt. Cô liền dạy phụ đạo thêm cho các bạn đến khi nào các bạn tiến bộ hẳn và cô không nhận một đồng nào từ phụ huynh. Cô còn cố gắng đến trường sớm để cùng truy bài với chúng em. Không những vậy, cô còn quan tâm giúp đỡ các bạn nghèo, khó khăn. Bằng chứng là cô Mai đã đến tận nhà các bạn nghèo để tặng quà, làm ba mẹ các bạn rất cảm động. Có lần bạn Tú Anh bị bệnh nặng phải nghỉ học cả tuần, cô liền đến thăm và nhờ chúng em chép bài hộ bạn. Các phụ huynh và chúng em rất cảm động trước tấm lòng yêu thương rộng lớn của cô đối với học sinh. Mẹ em bảo rằng: “Cô Mai đúng là một giáo viên giỏi, tận tâm với học sinh. Mẹ rất mừng vì con được cô dạy học.”. Em thầm nghĩ rằng mẹ nói thật đúng vì cô Mai là giáo viên giỏi, tận tâm khi mà chúng em không hiểu chỗ nào là cô sẵn sàng giảng lại kĩ hơn cho chúng em hiểu. Em thấy mình may mắn khi được vào học lớp cô.

Đối với đồng nghiệp, cô Mai luôn vui vẻ, cởi mở và cô luôn dìu dắt các đồng nghiệp trẻ. kính trọng các thầy cô lớn tuổi hơn mình. Em được biết rằng, gia đình cô chẳng khá giả gì. Chồng cô là thương binh luôn yếu ớt và bệnh tật. Cô còn có hai con nhỏ nên gia đình luôn gặp khó khăn nhưng cô lại bỏ tiền túi ra để mua quà thưởng cho các bạn học giỏi, chăm ngoan. Em thấy cô thật đáng khâm phục. Hôm có kết quả thi cuối kì hai, cô đã thưởng cho các bạn cao điểm nhất một cây bút máy màu xanh rất đẹp mà đến giờ em vẫn còn giữ.

Bây giờ em đã trở thành một học sinh lớp bảy, nhưng em vẫn nhớ đến người giáo viên dạy mình năm lớp Năm. Em thật sự yêu mến, kính trọng và rất khâm phục cô Mai. Đến giờ em vẫn chưa thể về trường cũ thăm cô được. Em cảm thấy mình thật có lỗi khi ngày 20/11 không về thăm cô. Cô Mai là người em yêu mến, kính trọng vì cô là giáo viên hết sức thương yêu học sinh. Em luôn mong cô được khoẻ mạnh, hạnh phúc, được học sinh yêu mến. Cô Mai ơi, một ngày nào đó em sẽ về thăm cô!

 

Viết bài văn biểu cảm về người thầy, cô giáo em yêu quý – Mẫu 5

Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người đều có những thầy cô giáo mà đi suốt cả cuộc đời có lẽ ta không bao giờ tìm thấy những người như họ. Họ là những người tận tâm tận tụy với nghề lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những học sinh yêu quý của mình. Tôi cũng có một giáo viên chủ nhiệm như thế và có lẽ trong suốt cuộc đời tôi sẽ không thể nào quên được cô.

Đó là cô An, một cô giáo còn rất trẻ, cô dạy môn văn. Ngày đầu tiên khi cô vào dạy lớp tôi cô mặc một chiếc áo dài màu trắng, trông cô thật trẻ trung và năng động. Cô dành một tiết đầu tiên để làm quen với lớp và tự giới thiệu về bản thân mình. Ngay từ những tiết học đầu tiên, cô đã cho tôi một quan niệm hoàn toàn khác về môn văn. Môn văn đối với tôi từ trước cho đến nay là một môn cực kì khó nhưng mỗi lời cô giảng giải khiến tôi như được bước vào một thế giới khác, một thế giới mà tôi có thể thỏa sức tưởng tượng và cho tôi biết thêm về tình yêu thương về tình cảm về mọi mặt trong xã hội. Cô không hắt hủi hay chê bai những đứa học kém như tôi mà thậm chí cô còn luôn quan tâm chỉ bảo một cách tận tình.

Trước đây sinh hoạt có lẽ là giờ mà bọn tôi sợ nhất nhưng kể từ khi có cô thì nó không còn đáng sợ như vậy nữa, nó là giờ mà chúng tôi lại tiếp tục được giao lưu bên cạnh đó thì cô cũng khuyên những bạn còn học kém phải phấn đấu hơn. Nhiều lúc tôi đã từng nghĩ nếu như suốt đời học sinh của tôi được học văn cô được cô làm chủ nhiệm thì hay đến mấy và có lẽ đó cũng là hy vọng của tất cả đám học trò chúng tôi. Có lẽ điều làm tôi không thể nào quên được ở cô còn là một kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi. Đó là một lần thi cuối kì môn văn tôi được một con hai tròn trĩnh và cô yêu cầu tất cả lớp phải mang về cho bố mẹ kí vào. Điều này đối với tôi như một tiếng sét ngang tai bởi vì tôi đã hứa với ba mẹ là lần này điểm thi sẽ trên trung bình. Không thể để cho bố mẹ biết điều này được và trong đầu của một đứa trẻ non nớt như tôi nảy lên một suy nghĩ sai trái.

Tôi quyết định đi lục lọi lại những quyển sổ mà bố tôi đã kí và học theo nét đó rồi kí lại. Tuy không được giống cho lắm nhưng tôi vẫn mạnh tay kí bừa ra sao thì ra. Hôm sau tôi vẫn nộp như bình thường và không thấy cô nói gì nên trong lòng tôi cảm thấy lâng lâng vui sướng. Tan trường tôi đang rảo bước thì bỗng nghe tiếng ai đó hỏi đằng sau “Khánh ơi đợi cô với”. Quay lại đằng sau thì ra đó là cô An. Thì ra cô đã biết đó không phải là chữ kí của ba tôi. Tôi không nói gì mà chỉ biết khóc òa lên vì sợ hãi. Cô ôm tôi vào lòng không một lời trách phạt. Cô nói sẽ không để chuyện này cho bố mẹ tôi biết với một điều kiện là trong kì thi cuối kì tôi phải đạt được điểm khá. Điều này đối với tôi thật khó nhưng vì sợ ba nên tôi đành gật gù đồng ý.

Chẳng mấy chốc kì thi cuối kì đã gần tới tôi đang không biết xoay xở thế nào thì chiều hôm đó cô đến với một số tài liệu trên tay và cô nói sẽ kèm tôi học. Kì thi cuối kì đã tới và một tuần sau cô An thông báo điểm, tôi đã thực sự rất bất ngờ và không tin nổi vào mắt mình là một điểm chín đỏ chói. Tôi cảm ơn cô rất nhiều và từ đó trở đi tôi môn văn trở thành một môn mà tôi rất thích. Cô chính là người mẹ thứ hai của tôi và nếu không nói quá thì cô chính là người mang đến cho tôi một cuộc sống mới hoàn toàn khác. Cô không phải là người sang trọng hay quý phái gì mà cô rất gần gũi, giản dị như chính những đứa học sinh mà cô đang dậy vậy và chính điều đó đã khiến cho những đứa học sinh nghèo như chúng tôi cảm thấy yêu thương cô đến kì lạ. Cô cũng có một cuộc sống không mấy khấm khá gì khi còn phải nuôi một người em đang học đại học nhưng mỗi khi chúng tôi nghỉ phép cô luôn đến thăm động viên an ủi và luôn đem theo khi là hộp bánh khi là hộp sữa. Cô giáo tôi là như thế đấy chân thành và mộc mạc đến lạ thường.

Những bài học lời răn dạy của cô tôi sẽ không bao giờ quên được. Hình ảnh cô và những lời nói ân cần cô chỉ bảo chúng tôi sẽ luôn khắc ghi trong tâm trí tôi.Top 30 bài văn biểu cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý (ảnh 3)

Viết bài văn biểu cảm về người thầy, cô giáo em yêu quý – Mẫu 6

Ngày xửa ngày xưa, trên trái đất xinh tươi có một đàn chim ca hót chào đón cô giáo chủ nhiệm mới... Thiên sứ đã giao nhiệm vụ cho cô giáo ấy phải đưa những cô, cậu bé lần lượt lên đò sang bờ bên kia của kiến thức và đỉnh cao của thành đạt.... Đều đặn hằng năm cô giáo ấy lại đón rồi đưa, lại chắp thêm đôi cánh cho những khóa học trò vừa ngoan vừa dễ thương và hãy còn ngây ngô khờ khạo bay vào bầu trời xanh...Và giờ đây khi những năm cũ đã qua, năm nay cô giáo đó lại tiếp tục đưa tôi - một đứa học trò nhỏ đến bến bờ vô tận của tri thức.

Chắc các bạn đang thắc mắc không biết cô giáo mà mình muốn nói đến là ai phải không? không phải để các bạn phải chờ lâu đâu. Đó chính là giáo viên chủ nhiệm lớp 11A4 - cô Hồ Thị Thanh Tịnh - người mẹ thứ hai mà thiên sứ đã mang đến cho chúng tôi.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô là nụ cười dễ mến, cô cực kỳ dễ thương, và ấn tượng khi nhìn ngoài không ai có thể đoán được tuổi thật của cô! Tôi đã nghe các anh chị khóa trước kể lại cô giảng bài rất hay và rất gần gũi với học trò, ngày đầu tiên học cô thì tôi đã chứng thực ngay được điều đó. Cô giảng bài rất có hồn cùng với nhiều ví dụ khá là thú vị đã như cuốn hút tôi vào bài văn cô giảng. Đó là những ấn tượng ban đầu, để rồi từ những ấn tượng này đến ấn tượng khác tôi lại càng hiểu và dành nhiều tình cảm cho cô hơn. Không biết là cô có cảm nhận được những tình cảm mà tôi dành cho cô không nhỉ? Chắc là không đâu. Tình cảm đó là sự biết ơn từ những bài học cô đã dạy cho tôi, là lòng kính trọng, là sự ngưỡng mộ về sự nhiệt huyết và trái tim yêu nghề của cô...Cũng là tình cảm của một đứa con gái dành cho người mẹ của mình. Tình cảm đó cứ mãi ấp ủ trong tôi rất nhiều, nhiều tới nỗi tôi không biết phải bắt đầu từ đâu và kết thúc như thế nào nữa…

Tôi không phải là một học sinh giỏi môn văn, nhưng những bài văn tôi viết ra có thể được coi là khá nếu không nói là quá tệ. Dù trong lòng tôi có rất nhiều tình cảm dành cho cô nhưng tôi vẫn không thể viết ra một bài văn hay bất cứ cái gì có thể gọi là hoàn chỉnh để có thể nói hết được tình cảm của tôi dành cho cô được. Việc duy nhất mà tôi có thể làm được là bây giờ ngồi đây, viết lên những dòng chữ này để có thể nói lên tất cả tình cảm, suy nghĩ xuất phát từ tận trái tim tôi.

Từ trước tới giờ tôi là một con bé không thích môn văn, tôi có thể đọc các tác phẩm văn học và tiểu thuyết dài tập nhưng đối với tôi môn văn là môn gắn liền với những cái ngáp dài, ngáp ngắn, một cách ngán ngẩm. Nếu bạn bảo tôi kể lại một cuốn sách, một tiểu thuyết dài tập thì dù có phải ngồi suốt suốt cả một ngày hay lâu hơn thế nữa thì tôi vẫn có thể kể cho bạn nghe với toàn bộ những gì mà tôi đọc được bằng tất cả lòng say mê. Nhưng nếu bạn bắt tôi phải đọc và hiểu về một bài thơ hay viết ra những bài văn thì quả là một cực hình đối với tôi, tôi thích sự thực tế, thích những cái gì đơn giản có thể chứng minh, và có sẵn một kho tàng công thức để giải quyết như môn toán, lý, hóa. Có lẽ vì vậy mà môn văn đối với tôi là quá khó. Thường thì người ta đâu có thể làm tốt những gì mà người ta không thích, và tôi cũng vậy. Mẹ tôi là một họa sĩ, một nhà thơ, yêu thơ văn một cách lạ lùng. Mẹ thường nói tôi là một con người quá đỗi khô khan và thực tế. Khi nghe mẹ nói như vậy tôi chỉ cười mà không hề phủ nhận điều đó, vì bản chất con người tôi vốn dĩ là như vậy. Thơ văn dường như là một cái gì quá xa xỉ đối với tôi. Tôi chỉ thích là người đọc những cuốn sách hay chứ không thích là người viết ra những cuốn sách đó.

Rồi một ngày có một thiên sứ đã mỉm cười với tôi và người đã mang cô đến, khi đó thì mọi việc đã đổi khác. Cô thường nói với chúng tôi "mỗi em nên tìm và thuộc một câu thơ mà mình thích, như vậy tâm hồn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn”, tôi không hiểu câu nói đó của cô cho lắm tôi không thể tìm cho mình được một câu thơ mà tôi yêu thích cũng như việc bắt tôi phải yêu thơ là hoàn toàn không thể. Nhưng giờ đây, tôi đã có thể hiểu và cảm nhận được một phần nào đó của những bài thơ qua lời giảng của cô. Sự nhiệt tình, nhiệt huyết của cô đã truyền cảm hứng vào con người vốn khô khan của tôi. Những bài viết văn sau đó đối với tôi không còn là quá khó, mà trôi qua thật dễ dàng khi những lời giảng của cô vẫn còn văng vẳng bên tai.

Không chỉ là cô giáo đối với tôi, cô Thanh Tịnh còn là một người "mẹ" luôn luôn lắng nghe và luôn cho tôi những lời khuyên để tôi có thể biết mình làm gì. Đã có nhiều lần tôi nói chuyện, tâm sự với "mẹ", qua những lần nói chuyện, tâm sự ấy tôi thấy mình trưởng thành lên nhiều lắm. Ở "mẹ" có những điều mà tôi không hề có và tôi biết là tôi phải học ở mẹ nhiều thứ lắm. Đó là sự lạc quan, vui vẻ, tấm lòng vì người khác và quan trọng nhất là phải luôn luôn sống thật với lòng mình.

Đó là toàn bộ những tình cảm của tôi đối với "mẹ Thanh Tịnh" của tôi! Còn bạn thì sao? Bạn chắc chắn phải có một thời cắp sách đến trường, dù là ở đâu, dù bao lâu thì chắc chắn bạn cũng có những kỷ niệm về trường lớp, thầy cô, bạn bè. Kỷ niệm vui, buồn, hồi ức về thầy cô, bạn bè, trường lớp, đều đáng để nhớ và trân trọng. Có lẽ, khi còn ngồi trên ghế nhà trường không ai trong chúng ta cảm nhận được hết hơi ấm từ bạn bè, từ những lời răn dạy của những tâm hồn trên bục giảng. Một số người trong chúng ta, thấy những lời răn đe, trách móc của thầy cô là thừa và lấy làm khó chịu vì tất cả những điều đó, chỉ muốn nhanh thật nhanh tốt nghiệp để bay xa thật xa những ngày tháng gò bó bên những thầy, cô với bảng đen và phấn trắng. Nhưng thế rồi? Khi đã xa, bạn sẽ cảm thấy như mình đã đánh mất thứ gì đó rất lớn trong đời. Chẳng còn những lời răn đe, chẳng có trách phạt và chẳng thể lớn lên thêm được nữa. Không còn những người hướng dẫn trong đời, chúng ta phải tự học hỏi, tự rút tỉa kinh nghiệm từ những bài học có thật trong cuộc sống. Và những bài học thực tế của cuộc sống thì không còn khô khan nữa, nó sinh động, nó nóng hổi và chúng ta không có nhiều cơ hội để làm sai, vì khi làm sai chúng ta phải trả giá chứ không đơn giản là lời răn đe ngọt ngào vô hại. Đến khi đó bạn mới hỏi: “Còn ai nhớ, ai quên con đò xưa…?” Lúc đó phải chăng là muộn lắm không? hãy quý trọng những năm tháng học trò, hãy cố gắng tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời mình. Có thể bạn không tin tôi, nhưng những thầy giáo, cô giáo đang đứng trên bục giảng kia, họ không chỉ có bảng đen và phấn trắng, họ còn có tình yêu vô bờ dành cho bạn, cho tôi và cho những ai được gọi là học trò. Họ có cái gọi là tâm huyết với mỗi phần tương lai nhỏ bé. Chịu khó cảm nhận đi, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy một định hướng cho tương lai của mình từ nơi thầy cô của bạn. Vì từ những bài học và lời răn dạy chúng ta sẽ lớn lên mạnh mẽ, sẽ góp nhặt được nhiều điều cho cuộc sống và những va chạm thực tế trong cuộc đời phía trước. Hãy sống hết mình cho những năm tháng quý báu mà các bạn sẽ có, đang có, và đã có các bạn nhé!…

Cuối bài viết này, tôi không thể quên nói lên lời tri ân đối với cô chủ nhiệm của tôi cùng với các thầy cô giáo đang đứng trên bục giảng trồng người. Tôi kính chúc quý thầy cô có nhiều sức khỏe, hạnh phúc và gặt hái nhiều đóa hoa tươi thắm trong sự nghiệp của mình.

 

Viết bài văn biểu cảm về người thầy, cô giáo em yêu quý – Mẫu 7

Cho đến giờ tôi vẫn không thể quên được cô Thanh Mai, cô giáo đã dìu dắt tôi trong suốt những năm lớp một, lớp hai. Đối với tôi, cô giống như người mẹ thứ hai vậy.

Hình ảnh của cô tôi còn nhớ như in. Dáng cô hơi gầy, cao dong dỏng. Mái tóc đen óng, xõa ngang vai. Cô có khuôn mặt trái xoan, rất xinh. Nhưng tôi nhớ nhất là ánh mắt dịu dàng, chứa đầy tình yêu thương của cô.

Nhớ lại hồi mới bước vào lớp một, tôi còn là một cô bé rụt rè, nhút nhát. Lúc đó, tôi chỉ biết ngồi một chỗ, chẳng dám nói chuyện hay vui đùa với ai. Và rồi cô đến bên tôi, an ủi động viên tôi làm quen với các bạn. Giọng nói của cô thật nhẹ nhàng. Và tôi đã có thể hoà đồng với các bạn.

Hồi đó, tôi vẫn còn quá bé, chỉ thấy cô sao mà giống cô tiên trong truyện cổ tích thế. Lúc nào cô cũng nở nụ cười với tôi, ánh mắt cô như động viên tôi. Những lúc tôi có chuyện buồn, cô lại đến bên an ủi tôi, cô luôn biết cách làm tôi vui hơn. Rồi có khi tôi mắc lỗi, cô cũng không mắng mỏ gì mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.

Chính vì vậy mà tôi vô cùng yêu quý cô. Có chuyện gì buồn hay vui, tôi đều kể cho cô nghe. Tôi vốn luôn cố gắng học thật tốt, thật ngoan để cô vui lòng. Thật vui biết bao mỗi lần được nghe cô khen.

Nhưng có một chuyện mà tôi luôn nhớ mãi. Hồi đó tôi mắc một khuyết điểm, đó là chữ tôi vô cùng xấu. Lúc nào tôi cũng bị điểm kém môn chính tả. Cô giáo đã nhiều lần nhắc nhở nhưng tôi vẫn cứ chứng nào tật ấy. Cô giáo đã rất buồn và tôi nhận ra điều đó trong mắt cô. Tôi thấy mình đã có lỗi rất lớn, đã làm cho cô buồn. Tôi rất hối hận. Vậy là từ đó, tôi quyết tâm luyện chữ cho thật tốt. Và rồi chữ tôi đã được xếp vào hàng nhất nhì trong lớp. Thấy tôi tiến bộ, cô cũng rất vui.

Rồi còn biết bao kỉ niệm đối với cô. Cô đã dạy cho tôi rất nhiều điều hay lẽ phải. Đương nhiên tình thương của cô không phải chỉ dành cho riêng tôi mà cô coi tất cả học sinh chúng tôi như là con của mình vậy. Cô rèn cho chúng tôi những thói quen tốt và sửa cho chúng tôi những thói quen xấu. Chưa bao giờ cô nói gắt với chúng tôi một lời nào, bao giờ cô cũng dịu dàng chỉ bảo chúng tôi.

Bây giờ tôi đã lớn, ít nhất cũng đủ lớn để có thể hiểu được những công lao to lớn của cô đối với tôi. Tuy bây giờ tôi không còn học cô nữa nhưng tôi cũng chưa bao giờ quên cô và sẽ không bao giờ quên cô. Cô sẽ mãi mãi là cô tiên tốt bụng trong kí ức tuổi thơ của tôi.

Tài liệu có 11 trang. Để xem toàn bộ tài liệu, vui lòng tải xuống
Đánh giá

0

0 đánh giá

Tài liệu cùng môn học

TOP 20 mẫu Phân tích một tác phẩm truyện mà em yêu thích HAY NHẤT Tuyết TOP 20 mẫu Phân tích một tác phẩm truyện mà em yêu thích HAY NHẤT - Tổng hợp văn mẫu Ngữ văn 8 Chân trời sáng tạo hay, chọn lọc giúp học sinh viết văn hay hơn.
1.2 K 1 1
20 mẫu Tham dự buổi thuyết trình của học sinh trong trường về những hoạt động xã hội có ích với cộng đồng Tuyết 20 mẫu Tham dự buổi thuyết trình của học sinh trong trường về những hoạt động xã hội có ích với cộng đồng - Tổng hợp văn mẫu Ngữ văn 8 Chân trời sáng tạo hay, chọn lọc giúp học sinh viết văn hay hơn.
655 1 0
TOP 20 mẫu Kể lại hoạt động xã hội có ý nghĩa tích cực đối với cộng đồng mà em đã tham gia Tuyết TOP 20 mẫu Kể lại hoạt động xã hội có ý nghĩa tích cực đối với cộng đồng mà em đã tham gia - Tổng hợp văn mẫu Ngữ văn 8 Chân trời sáng tạo hay, chọn lọc giúp học sinh viết văn hay hơn.
732 1 0
20 mẫu Đoạn văn cảm nhận về bài thơ Qua Đèo Ngang, có ít nhất một câu hỏi tu từ Tuyết 20 mẫu Đoạn văn cảm nhận về bài thơ Qua Đèo Ngang, có ít nhất một câu hỏi tu từ - Tổng hợp văn mẫu Ngữ văn 8 Chân trời sáng tạo hay, chọn lọc giúp học sinh viết văn hay hơn.
593 1 0
Tải xuống